EM VẪN ĐỢI...ANH VỀ..
ĐỜI VÔ THƯỜNG
(Phú Lan sưu tầm)
Sài Gòn ngày 1.5.1975...
* * *
Tôi còn nhớ ngày này tháng này cách đây 48 năm về trước
Có một người lính Cộng Hòa
Là đồng đội của chồng tôi
Anh vừa trở về từ chiến trận xa xôi
Trên người đầy những vết thương còn rỉ máu
Anh trao cho tôi một tấm thẻ bài
Một chiếc nón sắt rách nhiều lỗ đạn
Cầm trên tay chiếc nón sắt của chồng
Những vệt máu khô còn vương mùi khói súng
Bông cỏ úa Anh cài trên vành nón
Viết trên quai nón hai chữ “Vợ Yêu”
Đó là kỷ vật cuối cùng tôi vừa nhận được
Từ chiến trường vừa kết thúc hôm qua
Tiếng súng nổ thưa dần nơi cuối xóm
Mà hồn tôi bom đạn nổ tơi bời
48 năm rồi
Người Quả Phụ nửa chừng xuân
Tóc điểm bạc vẫn ngồi đây chờ đợi
Em đợi Anh về
Trả lại nón cho Anh
Khóc Anh đêm này và khóc mãi ngàn đêm sau
Những giọt nước mắt phân ly sau thời hậu chiến
Là niềm đau ray rứt đến tận cùng.
Em vẫn thường mơ những điều không có được
Những đêm khuya tiếng gõ cửa Anh về
48 năm buồn...
Ngồi nhớ lại chuyện năm xưa
Kẻ thắng cuộc nâng ly chiến thắng
Người ôm sầu khóc hận kiếp ly hương (vượt biên)
Người ra đi trong một cuộc thanh trừng (cải tạo)
Người ở lại di dân về rừng núi (kinh tế mới)...
Máu và nước mắt bỗng hóa thành giông bão
Mặt đất bằng dậy sóng kể từ đây.
48 năm dài...
Như một vết thương sâu
Vẫn rỉ máu âm thầm trong nỗi nhớ.
Trời tháng 5...
Vận nước suy vong buồn tang tóc
Mưa gió não nề mây phủ một màu tang
Tác Giả
Đời Vô Thường
Cảm Tác 1975..2023