TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - ngựa phi
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

ngựa phi

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Thơ
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
tonthattue



Ngày tham gia: 17 Jul 2010
Số bài: 209
Đến từ: Georgia USA

Bài gửiGửi: Mon Apr 22, 2019 5:12 am    Tiêu đề: ngựa phi
Tác Giả: Karl Kirchey, Tôn Thất Tuệ

Galoppatoio, ngựa phi....

Galoppatoio
Karl Kirchey, April 2019

The dirt track has been pounded by the sun
for these four months of drought.
No horse would run here but the horse would run
in barren laps of thought
as, in my long anger, my thoughts have done,

rounding the curve on old injustices
down the straightaway of revenge,
raising dust while the music of cicadas
screams like a rusty hinge,
rises and fades away and again rises
(reminding me of what Socrates said
about those so thrilled by song
that they forgot to eat and drink, and died
without even knowing,
and became cicadas): rises like the hard
voices of the couple who have come here
to play out their last act,
heedless and bickering in the noontime glare
beside leering herms and cracked
small-bellied terracotta vases, but are
just actors off-book, running lines.
I cannot find a way
out of the desolation of this oval,
though, and its dying palms.
I cannot find the myth, the shadowed stable,
the muses, the bit that calms.
I cannot make myself amiable.

Ngựa phi tháng tư
Karl Kirchey, tôn thất tuệ dịch
Bốn tháng khô ròng tiếp tay mặt trời nện nát con đường đất
nào thấy con ngựa nào dám băng qua.
Nhưng con ngựa nầy với những bước nhảy
tư tưởng khô cằn dám chạy qua
như đầu óc tôi vẫn nhảy theo chuổi dài đau thương giận dữ
quanh những đường vòng bất công xưa cũ
đến con đường thẳng tắp hận thù, báo oán;
bụi tung khắp chốn, trong khi ấy tiếng ve sầu rên rỉ,
như bản lề khô dầu gỉ sét, lên cao, xuống thấp, rồi ngưng
lại lên cao, xuống thấp rồi ngưng (làm tôi nhớ Socrate
đã ví những kẻ cuồng si bởi các thứ đờn ca ỏn hót
sướng quá, quên ăn quên uống,
rồi chết mà không biết mình chết
đầu thai vào kiếp ve sầu);
tiếng ve lên cao như tiếng rên cứng cáp
của đôi tình nhân đến đấy để làm hành vi cuối cùng
chẳng để ý gì đến trời đất, sột soạt trong trưa nắng,
giữa những đám cỏ cao thèm khát, giữa những bình đất nung
bụng tròn đã bể; họ là những diễn viên đóng
một hồi ngắn ngoài lề không ghi trong kịch bản.
Tôi không có cách nào ra khỏi cảnh điêu tàn trên sân đấu nầy,
khỏi những cây cừa sắp chết;
tôi không thể tìm ra huyền thoại;
không tìm thấy chuồng ngựa dưới bóng cây cho ngựa nghỉ
không tìm thấy những nàng thơ cầu mong chút dịu êm.
Tôi không thể biến tôi thành kẻ thân thiện yêu đời !!!!
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Thơ Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân