LOS ANGELES (NV) - Tóc dài quấn gọn sau gáy, trong đồng phục bộ binh và sau cặp kiếng nghiêm nghị, Mỹ An Phạm dõng dạc đọc diễn văn đại diện cho đơn vị quân đội Bruin, UCLA tại lễ tốt nghiệp của chương trình ROTC lớp 2013. Mỹ An là người nữ sinh viên thiếu úy, gốc Việt, duy nhất của lớp, và cũng là chỉ huy của cả đơn vị hơn 70 người, thuộc đủ thành phần, sắc dân khác nhau.
Cao chưa đến 4. 11 ft (1. 50m), vóc người thanh mảnh, thân hình nhỏ bé của Mỹ An không làm giảm sút sự tin tưởng từ bạn bè, thầy cô. Cô được chọn để đại diện các sinh viên thiếu úy gửi lời cám ơn đến gia đình, các chỉ huy đã giúp đơn vị quân đội Bruin hoàn tất khóa huấn luyện. Họ vừa chính thức trở thành cử nhân và thành viên mới của quân đội Hoa Kỳ.
Chương trình ROTC tại đại học UCLA tiến hành song song với ngành học cử nhân của các sinh viên thiếu úy. Người tham gia chương trình này, ngoài việc lấy các lớp khoa học xã hội bình thường, phải thực hiện quy củ thời khóa biểu luyện tập của một người lính. Tại UCLA, các sinh viên thiếu úy buộc tập thể lực từ 6 giờ sáng đến 7 giờ sáng, 3 ngày một tuần, cũng như huấn luyện về lý thuyết quân sự mỗi Thứ Năm trong ba tiếng đồng hồ.
“Mấy bạn thấy đi học lớp 8 giờ sáng là sớm, nhưng bữa nào em không có lớp 8 giờ là một may mắn lớn. ” Mỹ An cười, kể. Cô cũng cho biết một ngày thông thường của cô bắt đầu từ 5 giờ sáng, kết thúc cũng sớm, dù có bất kỳ cuộc tụ tập vui chơi nào, để chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Học đại học, đặc biệt tại UCLA, có thể nói là không nhẹ nhàng với tỉ lệ đầu vào rất thấp. Vào được trường đã khó, để đạt được điểm cao, chọn vào chương trình ROTC, được chọn làm chỉ huy cho toàn bộ trung đoàn, lại càng khó. Và có lẽ, nhìn một Mỹ An nghiêm ngạnh, cứng cỏi, ít người dưới quyền chỉ huy của cô biết được là khi ở nhà, Mỹ An dịu dàng giúp mẹ chăm sóc ông bà ngoại, những người đã hơn 90 tuổi.
“Sau khi ba mất lúc em 16 tuổi, mẹ đưa ông bà ngoại về ở cùng hai chị em em. Nhà có một chiếc xe, sáng sớm mẹ đưa em trai em đi học trường trung học, đưa em đi học tại UCLA. Em sáng đi học đến chiều thì được đón về nhà. ” Mỹ An cho biết. Việc luôn gần gũi với gia đình có lẽ là lý do mà cô có thể nói chuẩn Tiếng Việt trong lúc trả lời phỏng vấn của nhật báo Người Việt.
So sánh việc học quân thuyết và việc học cử nhân chuẩn bị để thi vào trường Y, Mỹ An nói: “Em dành đều thời gian cho hai bên, nhưng phần lớn, việc học ROTC chiếm nhiều thời gian, công sức vì em đặt trọng vai trò người lính. ”
Theo lời gia đình Mỹ An, mẹ cô không ủng hộ cô gia nhập quân đội. “Tôi chỉ có một đứa con gái một. ” bà Trần Thu Nguyệt nói. Mỹ An được sinh ra ngay vào năm đầu tiên khi vợ chồng bà Thu Nguyệt đặt chân đến Mỹ, năm 1991. “Tính nó cứng rắn, kỹ lưỡng từ nhỏ rồi. Nhưng tôi không thích nó làm lính tí nào. ”
Dù vậy, người con gái luôn trong vòng bảo bọc của gia đình kia vẫn quyết tâm ghi danh vào chương trình tuyển mộ của bộ binh Hoa Kỳ khi bắt đầu cấp trung học, khoảng thời gian sau khi ba vừa mất. Mơ làm lính và để có tiền giúp mẹ là hai lý do Mỹ An theo học chương trình ROTC, cô cho biết.
“Ông ngoại, ông nội, và các cậu của em từng phục vụ trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Em rất hãnh diện về họ. Em muốn nối tiếp truyền thống cao cả đó... Khi gia nhập vào ROTC, em càng quý trọng đời sống của các binh sĩ. ”
“Em dùng học bổng của nhà nước và của UCLA để trả tiền học tiền ăn, còn lương lính của ROTC, em để dành để sau này đi học Y. ”