TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - NGƯỜI CHẾT HIỆN VỀ
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

NGƯỜI CHẾT HIỆN VỀ

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
KIM ANH



Ngày tham gia: 16 Jan 2008
Số bài: 64

Bài gửiGửi: Sat Oct 27, 2012 12:49 pm    Tiêu đề: NGƯỜI CHẾT HIỆN VỀ
Tác Giả: K / A PHAN ĐÔNG HÀ

NGƯỜI CHẾT HIỆN VỀ

Lời nói đầu:
****Đáng lý trong mùa lễ Halloween này tôi cũng viết một chuyện Ma để quý vị đọc cho vui, nhưng nghĩ lại chuyện Ma không phải dể viết đối với quý vị lớn tuổi  và có trình độ.
****Chuyện những con Ma có đôi mắt đỏ rực, cái lưỡi dài thòng, xõa tóc dài chấm đất hay treo mình trên xà nhà, để rồi rớt từng cánh tay, cái chân, cái đầu cái mình xuống nền nhà rồi ráp lại đứng dậy chạy. Những chuyện ma này nghe hấp dẫn thật, nhưng chỉ dành cho trẻ em như chúng ta ngày xưa khi còn nhỏ, tuy sợ nhưng rất thích nghe cha mẹ, anh chị hay người lớn kễ lại.
****Với những người có tuổi, đâu phải dể tin như ngày xưa.
****Mà không tin, thì không sợ, không sợ, thì đọc đâu có hấp dẫn. Thế nên, mùa Halloween này tôi xin viết hầu qúy vị một câu chuyện thật: Với tựa: Người Chết HiệnVề. Đây cũng là chuyện Ma thôi, nhưng là Ma hiền, Ma giúp người, nhưng cũng là chuyện lạ, xẩy ra giữa ban ngày tại Đà Nẳng, thời gian khi tôi còn phục vụ ở đây.
                                       ooo
Vào chuyện:
**** Đầu năm 1969 khi tôi bị thuyên chuyễn ra vùng I Chiến Thuật. Tôi chỉ huy một đơn vị đống xa thành phố, thuộc Tiểu Khu Quảng Nam. Đời lính sống nơi tiền đồn, đèo heo hút gió, thiếu bóng hồng người đẹp, con đường độc đạo, rất nguy hiễm, luôn bị đặt mìn, nhưng cuộc sống quá buồn tẻ nên thỉnh thoảng tôi cũng lái xe về thành phố Đà Nẳng chơi. Vì những năm tháng đầu tiên ra đây “ lạ nước lạ cái” nguy hiểm, nên vợ con phải để lại quê nhà. May có anh bạn Đại úy cũng là thuộc cấp của tôi dành cho một phòng riêng tại nhà anh để nghỉ ngơi mỗi khi về.
**** Thật ra thì khách sạn thời đó cũng rẻ , chẳng là bao, nhưng tôi thường xử dụng xe Jeep nên rất ngại đậu xe ngoài đường phố, rất dể bị đặc chất nổ.
****Ở nhà anh bạn trong khu Thanh Bồ Đức Lợi, một khu vực dân cư hầu hết là người công giáo gốc Quảng Bình. Chung quanh khu này có tường thành bao bọc, có dân quân gát cổng ban đêm. Hơn nữa, nhà anh này lại có một sân đậu xe có mái che và có cổng sắt khóa lại rất thuận lợi, nên mỗi lần về phố tôi đều ở đây.
**** Mấy năm đầu thì chẳng sao, đến năm 72-73 thì mỗi sáng, khi lái xe ra khỏi cổng khoảng trăm mét thì có trở ngại. Không hiểu sao người ta tập trung đứng chật tràn cả xuống đường không có lối cho xe chạy. Ban đầu tôi lại tưởng có biểu tình gì chăng! Nhưng không phải. Cũng may là họ thấy xe Jeep nhà binh nên cũng tránh ra cho tôi đi, nhưng tình trạng này chẳng phải một lần, mà hầu như tuần nào cũng vậy. Không về thì thôi, về, là sáng nào chạy ra, cũng gặp nạn kẹt đường.
****Sau này lực lượng cảnh sát cũng phái đến đây 5-7 người nhưng cũng không ngăn chận được, nên  họ phải đem dây kẽm “ còng xẹt ti na’’ bao quanh khu vực. Những người tập trung lai đứng đầy trên lề đường. Mỗi khi có xe qua, một người CS phụ trách kéo dây kẽm gai cho xe qua, rồi bít lại ngay.
****Hỏi ra mới biết nhóm người này đến đây vào những trưa thứ sáu là để cầu xin Số Đề.
****Quảng Nam Đà Nẳng hầu như dân tình ai cũng đam mê đánh số đề. Thời đó mỗi tuần xổ số một lần, không như bây giờ xổ hàng ngày, nên thiên hạ đến thứ sáu, ai ai cũng bàn tán những con số dựa trên giấc chim bao, hay cầu xin ở đâu đó mà họ cho là linh hiển.
****Không biết họ cầu xin có trúng gì không? Nhưng cứ mỗi lần về, lại thấy số người càng đông hơn, họ chen lấn bu quanh một cái am nhỏ bên góc đường. Thấy lạ nên một lần tôi dừng xe lại hỏi cho ra lẻ.
****Một người rành chuyện kể lại như sau:
***- Vào một buổi sáng sớm, trời còn lờ mờ chưa rỏ mặt người, một bác xích lô dừng lại bên đường khi có một cô bé khoảng 17 tuổi ôm cặp có dáng nữ sinh đứng đón xe. Bác xích lô chở cô bé đi lòng vòng theo hướng dẩn của cô ta, ông ta thắm mệt nên hỏi cô bé. - Nhà cháu ở đâu ?
***- Nhà cháu ở nghĩa Trang Nam Ô. (Cô bé đáp)
***- Thôi, cháu xuống đón xe lam mà đi, tôi không đi đến đó…Xa lắm.
***- Vậy ông cho cháu về thăm Má nhà ở gần đây thôi. ( Nói rồi cô bé hướng dẩn cho bác xích lô đến một khu đất trống có căn nhà gổ lợp tôle thì bảo dừng lại ).
****Cô bé xuống xe, và đưa cho ông ta hai tờ giấy 1000 đồng. Ông chưa biết phải thối lại bao nhiêu thì cô bé đã bỏ đi và mở cửa vào nhà. Bác xích lô mừng quá vì không phải thối lại khi thấy cửa đã khép lại. Sau đó…Bác ghé vào quán cà phê vẫn thường uống và gọi một ly, ông khoe với ông bạn “đồng nghiệp’’ ông vừa  trúng mánh. Miệng nói, tay ông móc khoe hai tờ giấy bạc. Nhưng khi móc hai tờ bạc ra, thì, lạ chưa... Sao lại thế này!? Chỉ có hai tờ giấy “Vàng bạc”.  Các bạn bè tưởng ông đùa cợt nên cười rộ lên, làm ông tức lắm.      
**** Ông uống chưa hết ly cà phê đã vội đạp xe quay lại nhà cô bé. Ông giận lắm, cho rằng mình bị lừa, bị “Mà Mắt” để lừa gạt, nên ông đập cửa ầm ầm tại ngôi nhà cô bé vừa vào khi nảy.
****Một người đàn bà còn ngái ngủ mở cửa hỏi
***- Ông muốn tìm ai?
***- Con gái bà đâu ? Sao đi xe tôi đưa tiền giả thế này ! Ông xìa ra hai tờ vàng bạc.
***- Con gái nào đi xe ông. Ông có lộn hồn không
hay ông lầm nhà nào rồi!
***- Không…Tôi không lầm nhà, nó vừa xuống xe đưa tiền này cho tôi rồi vào đây, lầm thế nào được.
***- Nhà chẳng còn ai ngoài tôi, tôi chỉ có một đứa con gái, khi đi học về đã bị xe tung chết hai tháng trước, đang thờ nó đây…Ông không thấy sao, còn đứa nào mà đi xe ông!? Nghe nói thế ông liền nhìn ngay lên khung hình trên bàn thờ và ông cảm thấy điếng hồn, lạnh người nên vừa run vừa nói.
***- Đúng rồi cô ơi. Đúng cháu nó đây rồi, nó vừa đi xe tôi, hèn gì nó nói nhà ở nghĩa trang Nam Ô, tôi từ chối không chở, nên nó bảo thôi về nhà mẹ ở đây. Cháu xuống xe đưa cho tôi hai tờ một ngàn, rồi mở của nhà này đi vào. Sau đó, khi tôi ghé uống cà phê thì móc ra khoe với anh bạn thì hóa ra hai tờ giấy vàng bạc này.
***- Nếu quả vậy thì đúng con tôi đi xe về đây rồi.
Hèn gì khi còn đang ngủ, tôi nghe như có tiếng mở cửa, nhưng nhìn ra chẳng thấy ai, có lẻ nó về thăm nhà thật ông ơi. Nói xong bà ta vào buồn lấy hai ngàn đồng đưa cho bác xích lô và xin lổi, nhưng bác xích lô cứ mãi nhìn tấm ảnh cô gái và đứng như trời tròng. Rồi như sực tỉnh, bác từ chối món tiền và xin phép bà ta cho ông thắp 3 nén nhang cho cháu.
****Bà ta như cảm kích nên hai dòng nước mắt chảy dài, rồi bước lại bàn thờ cầm tấm ảnh lên và nói : - Con có linh thiêng thì đừng làm Mẹ sợ và nhớ phù hộ cho bác xích lô chở con, ăn nên làm ra con nhé. Nói rồi bà mời ông ngồi và bắt đầu kể lại chuyện gia đình bà.
****Chồng bà là một hạ sĩ quan, vợ chồng chỉ có mình cháu, cháu mới học lớp 9, một bửa khi đi học về vì trời mưa, cháu vội về nhà nên chạy băng qua đường gần khu TBĐL thì bị xe Mỹ tung chết, lúc đó cháu đúng 17 tuổi. Chồng ở đơn vị xa, nhà chỉ còn hai mẹ con, nay cháu mất, chúng tôi quá đau khổ. Tội nghiệp con gái tôi quá, nó hiền lắm.
****Nghe qua câu chuyện, bác xích lô cũng quá xúc động. Ba cây nhang cũng vừa tàn, ông xin phép từ giã. Trước khi đi, ông nhìn vào tấm ảnh chắp tay xá xá, rồi ông chợt nhìn lư hương mà ba cây nhang tàn, có hai tàn cuốn lại thành hình chữ O, một cây thì rụng hết. Ông ra về suy nghĩ mong lung, lòng buồn rười rượi.
****Ông ta quay lại quán cà phê định kể lại câu chuyện này cho mấy ông bạn nghe, nhưng mọi người đã tan hàng cả rồi. Thế là ông buồn tình đạp xe về nhà kể lại câu chuyện chở con ma cho vợ nghe, rồi nghỉ luôn ngày hôm đó.
                                      ooo
****Nếu câu chuyện chỉ có vậy, thì mỗi tuần đâu có hàng trăm người tụ tập về gần khu TBDL này.
****Nhưng. Việc gì cũng có nguyên do của nó.
****Những người hàng xóm và bạn đồng nghiệp bổng nhiên thấy ông ta trở nên giàu sụ. Nào sửa nhà, nào mua sắm đủ thứ linh tinh, đặc biệt là ông ta còn kêu thợ hồ xây một cái trang thờ gần khu TBĐL cho ai đó, nên thiên hạ bàn tán cho rằng vợ chồng ông trúng số độc đắc.
****Lời đồn làm nhiều người nghèo và bạn bè đến nhà ông xin xỏ, vay mượn.
**** Sợ nguy hiểm và phiền toái vì lời đồn đại nên vợ chồng ông cũng đành nói thật mọi chuyện.
**** Ngày ông chở cô bé, và khi thắp nhang, ông nghe lời cầu của bà mẹ và nhất là khi ông ta thấy đóm nhang tàn cuốn lại thành hai số không ( 00 ). Thế là ông suy nghĩ, hay là hồn thiêng cô bé cho ông hai con số đề tuần này chăng? Nữa tin nữa ngờ, ông nghĩ giá mà hai con số nào khác, chắc ông sẽ đánh đậm lắm, nhưng hai con số 00, ông không mấy tin tưởng, chỉ đánh hai ngàn đầu đuôi cầu may. Không ngờ, chiều thứ sáu hôm đó, kết quả xổ số đầu đuôi đều 00, thế là ông trúng 140 ngàn, chứ có trúng số kiến thiết gì đâu! ( Số tiền này thời đó không phải nhỏ). Sau đó để đền ơn, ông mua hoa quả lại nhà cúng cho cô bé, và xây một am thờ bên gốc đường gần khu TBĐL.
                                       ooo
****Chẳng biết câu chuyện này có thật không? Nhưng thiên hạ đồn nhau, cô bé chết oan rất linh thiêng, nên chiếc am thờ khói nhang tõa ra mù mịt một vùng rộng lớn, do nhóm người đến đây thắp nhang cầu xin số vào mỗi trưa thứ sáu.
****Không biết họ cầu thế nào và cho số ra sao?
****Thời gian này ngay tại Hội An/ Quảng Nam cũng có một em trai độ 11 tuổi nhập đồng cốt gì đó lấy son đỏ vẻ lung tung trên mấy tờ giấy vàng bạc, nhìn ngược nhìn xuôi thấy cả chục con số, thế mà cũng lắm người tin, dành nhau mua cho được, giá mỗi tờ 10 đồng. Đúng là “ Dị đoan mê tín”.  
****Xin nói rỏ thêm: Tôi nói chuyện có thật, là nói hàng tuần thiên hạ đổ về đây cầu xin số tại chiếc am bên đường mà tuần nào tôi cũng chứng kiến. Còn chuyện bác xích lô chở cô bé rồi trúng số đề, thì tôi chỉ nghe thiên hạ nói lại. Ban đầu tôi cũng không mấy tin.
****Sau này. Năm 1994, khi tôi ra Đà Nẳng lấy hộ chiếu đi Mỹ diện HO. Sau 20 năm mới trở lại đây. Thành phố mà tôi đã từng một thời lui tới và quen thuộc, nay thay đổi khác lạ, đường sá mở rộng ra, nhà cao từng xây dựng khắp nơi, chẳng biết đâu là đâu, nên có ý ghé thăm người bạn cũ thời quân ngũ ở khu TBĐL hỏi thêm tin tức, nhưng tôi cũng không biết đi đường nào, đang hoang mang và lo lắng, khi hàng chục xe ôm bao quanh mời gọi. Tôi  cố rời khỏi bến xe đầy phức tạp này, rồi đi bộ ra đường và đón một xe ôm bảo về khu TBĐL. Nhà anh bạn thì tôi không thể nào quên, cách cổng vào vài chục mét, nằm bên phải. Nhưng khi đến đây lại cũng thấy lạ hoắt.
****Ngày xưa ngôi nhà trệt ba gian, có sân đậu xe có mái, giờ đây là một căn lầu, mặt tiền vách bám rêu phong và có cây giây leo chằng chịt, chỉ có chiếc cổng sắt vẫn còn, nên tôi biết mình không nhầm lẫn.
****Đúng chờ trong nhà có ai ra để hỏi, nhưng lòng vẫn ngại, sợ lở gặp nhà của “ Cách Mạng ” nên bảo anh xe ôm theo tôi ra lại đầu cổng có anh thợ hớt tóc, tôi hỏi anh nhà ông Đại Úy V. Anh ta cho biết.
***- Nhà đó đã bán lâu rồi, bây giờ ba má vợ ông V mua nhà khác rồi, nhà có vườn cây ăn trái, ông chạy theo đường trước nhà cũ rồi quẹo trái vài chục mét, nhìn bên phải, thì thấy chiếc cổng gổ màu xanh lá cây, đó là nhà mới. Từ đây chạy xe chỉ một hai phút là thấy ngay. Nhưng nghe nói ông ta sắp được đi Mỹ, không biết đi chưa?
****Hỏi xong, tôi cảm ơn rồi lên xe ôm, quả thật chưa đầy hai phút, thì tôi thấy chiếc cổng xanh, nhìn vào độ 50 mét có ngôi nhà, nghĩ là chắc nhà này, nhưng tôi chưa trả tiền cho anh xe ôm, mà còn lưỡng lự chưa vội mở cổng, chợt thấy mẹ vợ anh V vừa trong nhà bước ra phía trước hiên. Bà bận chiếc quần đen ống ngắn, áo bà ba màu trắng nhục ( Cũ ) khuôn mặt bình thường như ngày nào.
***( Trước đây vợ chồng bà có hai căn nhà sát kề nhau, một dành cho ông bà, và một dành cho vợ chồng V. Nên khi nào về tôi cũng qua thăm ông bà) Thấy bà xuất hiện, tuy vài giây nhưng tôi biết đúng nhà rồi, không còn phải lo ngại nên tôi trả tiền cho anh xe ôm rồi mở cổng vào nhà.
****Khi bước vào là thấy ông chồng ngay (cha vợ V ) tôi chào và tự giới thiệu mình, ông không vồn vã lắm, tôi hỏi bác gái đâu? Ông nói bả mất mấy tháng nay rồi, bàn thờ bả đó. Tôi nhìn lên tấm hình, mà lạnh buốt sống lưng, đầu óc quá hoang mang. Bà ta vừa ra đứng ở hiên nhà đây, chẳng lẽ tôi mờ mắt trông gà hóa cuốc!? Ban đầu tôi nghĩ thế, nên khi nghe ông bảo: - Ông ngồi đây tôi đi mua rượu về uống, lợi dụng lúc ông đi, tôi đi quan sát khắp nhà, xem trong nhà có người đàn bà nào khác không, lục tìm khắp nơi, không có người đàn bà nào, nhưng khi mở cửa một phòng nhỏ thì thấy có 3 thanh niên nằm chung một giường, mặc quần đùi ở trần nên tôi sợ quá, khép cửa lại ngay.
****Khi ông ta cầm ca rượu trắng về, và lấy cái ly định rót ra cho tôi, tôi bịt miệng ly lại và nói:
***- Bác uống đi, cháu còn liên lạc với cơ quan làm giấy tờ nhận hộ chiếu, không dám uống đâu! Rồi tôi hỏi dò, mấy cô gái con bác có cô nào ở đây không ? Trong nhà này còn ai không ?
***- Chúng nó lấy chồng và vượt biên cả rồi, còn đứa nào đâu !
***- Sao con thấy có 3 thanh niên nào nằm trong buồng ?
***- À thằng cháu nội và hai thằng bạn của nó.  
***- Còn vợ chồng V đi chưa bác ?
***- Nó chờ đi HO, nhưng chưa đi thì bị nạn.
***- Bị nạn gì vậy bác ?
***- Con gái nó bị sụp xuống suối nước nóng, nó nhảy xuống cứu con cũng bị phỏng nặng hai chân. Bỏ ra 10 cây vàng chạy chữa cho con nhưng cũng không qua khỏi, còn nó thì bị rút gân tật một chân
****Khi nghe qua câu chuyện tôi thấy tôi nghiệp cho người bạn thân ngày nào. Bây giờ, tôi cũng biết vợ chồng anh đang ở Mỹ, nhưng nào biết ở phương trời nào mà liên lạc thăm hỏi và kể lại câu chuyện: Mẹ vợ anh quá linh thiêng, đã hiện ra tại hiên nhà để chỉ nhà cho tôi.
****Tôi xin khẳng định, tôi không nhầm lẫn, tôi không “trông gà hóa cuốc ’’ Tôi không phóng đại.  ( Nói một điều khó tin chỉ làm giãm uy tín  mình chứ chẳng được lợi ích gì, biết thế, tôi vẫn nói)
****Đó là sự thật, trên đời này có lắm điều lạ, vì ta chưa gặp, chưa biết, nên không tin.
****Từ khi thấy bà ấy hiện về, tôi có suy nghĩ lại về câu chuyện cô bé đón xích lô cho số cũng có thể tin được. Tuy nhiên, tin hay không tin cũng tùy quý vị. Nhưng ít ra thì bài viết này cũng góp phần giải trí trong mùa Lể Ma Halloween 2012 ./.

                                  K/A -Phan Đông Hà
                              Viết Mùa Halloween 2012
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân