TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - LIÊN HOAN SÁT THỦ
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

LIÊN HOAN SÁT THỦ

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
Thanh Dao
Cựu Giáo Sư Duy Tân


Ngày tham gia: 18 Jul 2008
Số bài: 1201

Bài gửiGửi: Fri Oct 28, 2011 12:31 pm    Tiêu đề: LIÊN HOAN SÁT THỦ
Tác Giả: THANH ĐÀO




   
 LIÊN HOÀN SÁT THỦ

                           ( Truyện ngắn bằng thơ theo phim Tàu)
                               
                                          THANH ĐÀO
 
Hôm nay khách sạn nhộn nhàng
Bao nhiêu kẻ chết ngỗn ngang trong phòng .
Cảnh sát Trung Quốc rất đông
Điều tra án mạng bòng bong mịt mù.
Phó Giám Đốc đang cầm đao
Như là đã giết má đào nằm kia.

Sau cùng tự tử, hồn lìa
Gian phu, dâm phụ đã đi chầu trời.
Nữ nhi cũng chết mấy người
Trần truồng như nhọng, tóc tai bơ phờ.
Mặt mày kẽ mực lơ thơ
Râu mèo, trang sức bây giờ mất tiêu.

Nạn nhân chết thảm chèo queo
Liên Hoàn Sát Thủ bồng phiêu đâu rồi?
Quách Cục Trưởng giận tơi bời
Vợ mình, tình địch rõ thôi dâm loàn.
Bảo rằng :” Vụ án đã xong!
Khỏi cần tra xét lòng vòng làm chi.”

Cao Thiên Hùng nhìn ai kia
Nghi ngờ, thắc mắc anh thì nói ngay:
“Liên Hoàn Sát Thủ ở đây !
Tôi đà biết đươc kẻ này sát nhân.”
Thiên Hùng gốc gác Thám Thần
Điệp viên Ban Hội, bao lần án truy.
Sau lần bị nạn hiểm nguy
Không còn ký ức, quên đi tên mình .
Quê quán, quốc tịch, gia đình
Hoàn toàn mù tịt, thông minh vẫn còn.
Con nuôi Bang Chủ Thiên Long
Mọi người gọi thế. Anh không nhớ gì.

Khi anh bị địch nã truy
Tình cờ quen biết mấy tay giang hồ.
Chuyên về mãi nghệ phất phờ
Kiếm ăn qua bữa mịt mờ tương lai.
Chứ đâu bị giết, bạc bài
Chơi gian kíếm sống lai rai qua ngày.

Ác ôn hắc đạo ra tay
Tiểu Linh cô bé giờ đây theo chàng.
Cha già nhờ cậy anh hùng
Trong khi hấp hối, thương nàng mồ côi.
Thế là hiệp sĩ giữ lời
Coi như em gái, ta thời nương nhau.

Giai nhân trẻ đẹp ủ sầu
Bơ vơ, hiu quạnh má đào mê ai.
Người hùng tài giỏi, đẹp trai
Thông minh, lanh lợi, em thời đắm say.
Đại Ngưu đệ tử ông thầy
Sư huynh cứ bám nàng đây chẳng rời.
Khù khờ, nhút nhát, mồ côi
Không cha, không mẹ, tả tơi, hiền lành.

Được cha nuôi nấng tận tình
Làm nghề mãi võ bên mình lâu nay.
Gái trai gần gũi lâu ngày
Đại Ngưu mê mệt ai đây quá chừng!
Thế là bám sát má hồng
Không rời nửa bước, quyết cùng sóng vai.
Tình yêu quả thật tuyệt vời
Bộ ba nương tựa giữa đời phong ba.

Bây giờ Hùng mới nói qua:
“Tiểu Đường phục vụ chính là sát nhân.”
Mọi người ngơ ngẩn khó phân
Tên bồi khách sạn cũng sừng sộ lên:
“ Ông kia! Ồ quả tên điên
Bá sàm, bá láp nói liền tào lao.
Dựng chuyện lấp lánh đẹp màu
Chính là đầu mối anh hào tung ra.”
Nữ trang đem tiệm cầm đồ
Đại Ngưu, sư muội chẳng ngờ. quả sai.
Tưởng rằng vật quý của ai
Đem cầm lấy bạc tiêu xài thong dong.

Phó Giám Đốc nhận rõ ràng
Chính là quà tặng giai nhân yêu kiều.
Nàng Hương bị giết mất tiêu
Của này xuất hiện, nghi nhiều ai kia.
Tưởng Hùng sát thủ cướp đi
Gọi ngay cảnh sát đến thì bắt ai.
Không ngờ lúc đó anh bồi
Tiểu Đường nghe được tưởng thôi hại mình.
Dùng dây xiết cổ rất nhanh
Phó Giám Đốc đã trở thành con ma.

Tiểu Đường bày chuyện đóng trò
Đánh lừa cảnh sát, bây giờ còn đây.
Chính y nói tiếp đường dây
Nhân viên công lực nhớ ngay giọng trầm.
Còn người khi trước giọng thanh
Là Phó Giám Đốc, cổ mình dấu kia.
Bây giờ xem lại mọi bề
Đỏ lờm, bị xiết, khó chê được nào.

Tiểu Đường kinh hãi xiết bao
Nhưng còn cải lý:” Chứng đâu buộc người?
Bà kia! Sát thủ là ai?
Tại sao anh lại cho tôi giết nàng?”
Lúc này, Thần Thám nhìn Đường
Áo quần không thấy máu vương chút nào.
Hiểu ra, Đường mới nói mau:
“Nếu tôi giết thì máu đâu trên người?”
Hùng kêu cô gái đứng ngoài
Đem ra túi xách áo thời của ai.
Giở ra, trang phục nhầu rồi
Nhưng không có máu dính thôi chút nào.
Giết người chẳng vướng máu sao?
Làm cho cử tọa xôn xao nghi ngờ.
Tiểu Linh chân thật, ngây thơ:
“ Anh Hùng cẩn thận, chắc chưa vụ này?
Xin đừng đổ tội người ngay!
Biết đâu người tốt chịu rày oan khiên ?”
Đại Ngưu nóng tính nói liền:
-“Xin đừng có hại kẻ hiền vô can.”
Quách Cục Trưởng cứ hoang mang:
“ Các người cải vả, tôi càng chẳng thông.
Quả là một mớ bòng bong.
Làm sao thuyết phục phép công tội hình?
Phải nêu chứng cớ rành rành
Thì tên thủ phạm phải đành chịu thôi!”

Chàng Hùng chợt nhớ một người:
“Anh kia lần trước đã khai rõ ràng
Xin anh nói lại đàng hoàng
Nghe gì khi đứng hành lang cửa phòng?”
Tên cảnh sát, chút ngập ngừng
Như là cố nhớ lúc ông đứng ngoài :
“Cửa vào đóng chặt, then cài
Tôi nghe tiếng nước chảy thôi ào ào.”
“Vậy là thủ phạm rõ màu
Tắm cho vết máu tiêu hao không còn.
Giết ngừời, y dạng trần truồng
Máu văng thân thể, tắm hòng phi tang.
Chỉ là nhầu nát áo quần
Nên y thay vội đồ còn ướt kia! “

Mọi người kinh ngạc đứng nghe
Nhìn y phuc ướt, chẳng che được rồi.
“ Anh còn gì nói nữa thôi ?
Chính anh thủ phạm giết người lộ ra.
Tiểu Đường bản lãnh rõ mà
Bây giờ cải lại, tiếng to vang phòng:
“ Dẫu rằng sát thủ giết xong
Vội vàng tắm sạch, máu không dính người.
Nhưng y ra khỏi đây thôi
Dại gì ở lại, anh thời nghĩ sao?”

Bây giờ cảnh sát lao xao:
“ Quả nhiên không có người nào rời đây!”
Tiểu Đường đắc thăng, vung tay:
“ Quả nhiên tưởng tượng ông này thật ghê!”
Thiên Hùng chợt nhớ đìều chi
Nhìn Tiểu Linh hỏi tức thì giai nhân:
“Em thấy gì ở nạn nhân ?”
“ À em đã nhớ, nữ trang không còn.
Bông tai bà ấy đeo thường
Xác nằm, lỗ nhĩ trống trơn nhạt màu.”
“ Cám ơn em nói rõ sao!
Giết xong, y lấy cất vào mình y.”

Tiểu Đường cải lại tức thì:
“ Rõ ràng tưởng tuợng quá đi ông này!”
“ Bây giờ tôi lục ông ngay!”
“Quyền gì ông đụng tôi đây được nào ?”
Nghe qua Quách ở phía sau:
“ Tao đây lục soát, mày nào cản đi ”
Ông ôm ghì hắn một khi
Thò tay lục lẹ áo thì bên trong.
Cục Trưởng kéo lấy đôi bông.
“ Vợ tao mày giết, đừng hòng chối quanh.
Bây giờ sự việc rành rành
Mày là sát thủ chứng minh rõ ràng.”

Tiểu Đường phách lạc, hồn tan
Ngẩn người một lúc, nhìn trông thẩn thờ.
“ Không thể nào. Chẳng hở sơ
Kế hoạch tôi quyết, gió lùa chẳng qua.
Tinh vi, kín đáo, bất ngờ
Không thể nào lộ. Quả là khó tin.”
Thiên Hùng nhìn kẻ muốn điên
Giết người thích thú, giữ gìn nữ trang.
Đem ra ngắm nghía thường thường
Lấy làm khoái lạc các nàng nạn nhân.
Dây chuyền, bông, nhẫn, hột xoàn
Quả là “Sát Thủ Liên Hoàn” người đây!
Anh còn sơ hở lắm thay.
Dây chuyền chính thị nói ngay việc mình.
Áo anh vô ý bỏ quên
Nữ trang túi áo chình ình rớt ra.
Nằm kia, lấp lánh sô pha
Cho nên anh bị nghi là sát nhân.
Giết người xong, giấu nơi thân
Hoa tai chẳng kịp chuyển lần xa ai.
Việc làm sau trước bịp đời
Cuối cùng phát hiện, trừ thôi không làm.
Cây kim dẫu giấu trong chăn
Thế nào cũng bị phanh lần lòi ra “.

Quách Cục Trưởng súng chỉa vô
Đầu ai muốn bắn, quả là giận ghê!
“ Dã man, độc ác thằng kia!
Vợ tao làm nhục, rồi thì thủ tiêu.”
Tiểu Đường thách thức đâm liều:
“ Bắn đi ! Tao chẳng còn yêu cuộc đời.
Chính tôi giết chết họ rồi!
Những ai đáng tội, ác thôi vô vàn.
Các bà trẻ đẹp cao sang
Chuyên làm từ thiện, hội đoàn lập ra.
Tình Thương Hội Quán bao la
Toàn là trí thức, của nhà mênh mông.
Văn chương, âm nhạc, hát tuồng.
Dương cầm có khiếu, tôi từng nổi danh.
Những năm du học công thành
Tham gia Hội Quán, tưởng mình tài hoa.
Dương cầm tuyệt diệu âm ba
Bỗng trầm, thánh thoát, thiết tha, tuyệt vời!
Một hôm vắng vẻ phòng ai
Tôi đang dạo nhạc, nàng thời tới ngay.
Ngồi gần nhạc sĩ đắm say
Chủ nhân Hội Quán, tóc bay ảo huyền.
Long lanh mắt biếc êm đềm
Môi hồng hé nở, lênh đênh tay ngà.
Mơn man, xoa nhẹ làn da
Tay tôi rung động, quả là mê ly!
Tôi yêu Bồi Lợi tức thì
Hương thơm ngây ngất, tay kia vật vờ.
Run run tôi nói như mơ :
“Em yêu Chị Lợi, nàng thơ diễm kiều.”
Long lanh đôi mắt liu điu
Nhìn tôi không chớp, mỹ miều Chị ta.
“ Em nói chi? Hãy nói ra!”
“ Em yêu Chị lắm, quả là giai nhân!”
Tôi ôm Bồi Lợi mê man
Tưởng là hạnh phúc ngập tràn con tim.

Tiếng cười rộn rã vang lên
Bên trong các cửa họ liền kéo ra.
Chị Hương cùng với Chị Hoa
Đều là bạn gái Chủ ta Hội này.
Họ cười ngặt nghẹo riễu ngay
“ Mèo con ăn vụng. Mèo này quả ghê!”
Họ chung tiền kẻ thắng kia
Dùng tôi đánh cuộc, hả hê trong lòng.”
Bồi Lợi cất tiếng thật trong:
“ Mèo nào cũng thế, cũng mong ăn hàng.
Mèo con, quyến rũ dễ dàng
Ham ăn, ham uống, rõ ràng mèo đây!
Bây giờ tôi thắng cuộc này
Có khen tôi giỏi, khéo tay không nào?”

Họ cười, chế riễu lao xao
Tôi thì xấu hổ, biết bao nhục nhằn.
Nổi điên, tôi tát cô nàng
Thế là Bồi Lợi giận tràn hông ai.
Bây giờ bi kịch bén rồi
Khởi đầu đày đọa thằng tôi chết dần.
Bồi Lợi sắp đặt mưu gian
Bỏ vô túi áo kim hoàn của Hoa.
Vu tôi ăn cắp trong nhà
Thế là bị họ đuổi ra ngoài đường.
Chị ta bộc lộ rõ ràng:
“ Chúng tôi giàu có, phải khôn ở đời.
Đụng vào, làm mất lòng rồi
Thì cam gánh chịu tả tơi dày vò .
Bây giờ mày đã hiểu chưa?
Rành rành chứng cớ, phải chờ phép công.”

Quách Cục Trưởng giận vô cùng
Sai người hành hạ, hành hung tức thì.
Tát tai, đánh đập, máu me
Thân hình tơi tả, ủ ê mặt mày.
“ Tôi không tội, sao đọa đày?”
Cười gằn thích chí, ông này nhìn tôi:
“ Mày làm phật ý ai rồi
Vợ tao bực tức, tao thời ra tay.
Bồi Lợi là vợ tao đây!
Bây đâu hãy đập súng này nhanh lên!”
Hai tên cảnh sát nện liền
Giơ cao súng lục, nghe rền điếc tai.
Đôi bàn tay đẹp, ngón dài
Bị ai đập nát cho thôi chơi đàn.
Cao xanh sao quá phủ phàng?
Con người ác độc vô vàn bất nhân.
Tương lai mờ mịt đến gần
Ôi chao! Giã biệt dương cầm từ đây!
Oán hờn dâng ngập lòng này
Tôi vào khách sạn, tính rày âm mưu.
Làm bồi gần gũi kẻ thù
Phải cho họ biết vũ phu chẳng vừa.

Thế là gặp gỡ người xưa
Ba nàng xinh đẹp nhởn nhơ ra vào.
Cửa quyền, sang trọng, phú hào
Làm nghề bán phấn giá cao ngút đầu.
Diễm kiều, tham vọng má đào
Thế là khách sạn lao xao nàng Kiều.
Điên lên, tôi cũng đánh liều
Định dùng vũ lực thủ tiêu các bà.
Bồi Lợi sợ hãi thiết tha:
“ Em đừng giết Chị. Em mà muốn chi?”
“ Chị đây em muốn đó kìa!
Chị ôm, tôi cũng từng mê mệt rồi.
Bây giờ tôi cứ thỏa thôi
Tình tang người đẹp vui chơi hằng ngày.
Tưởng rằng trả được thù đây
Ai ngờ bị họ bắt ngay con mồi.
Đe dọa, ve vuốt chàng trai
Khôi ngô, khỏe mạnh, làm vui các nàng.
“ Chuyện này giữ kín, nghe chăng?
Nói ra sẽ bị chết oan đó mà?
Cục Trưởng sẽ giết không tha
Biết điều phục vụ các bà, im hơi.”

Các nàng sức khỏe như voi
Ngày đêm âu yếm, tả tơi thân này.
Khi xoa bóp, khi uống say
Đào tơ mơn mởn, nước mây mơ màng.
Bị làm nô lệ phòng loan
Nổi điên, tôi giết rõ ràng thế kia”

Cục Trưởng nổi giân dữ ghê!
Nhào vô định bắn, dao kề cổ ngay.
Tiểu Đường điên tiết mạnh tay:
“ Bắn đi! Tao cứa thằng này chết tươi.”
Cục Trưởng la hét mọi người :
“ Tụi mày đừng bắn, tao thời chẳng tha.”
Thiên Hùng lên tiếng đằng xa:
“ Đừng làm ẩu nữa! Tội đà quá sâu.
Đừng gây án mạng. Nói mau!
Duy Miên, anh giết lúc đầu phải không?”
“ Tôi không động đến sợi lông.
Tôi không hề giết. Tôi không giết nàng.”
Kéo Quách cùng xuống Tiểu Đường
Hai người lơ lửng bên khung cửa lầu.
May mà kẹp nắm tay nhau
Thiên Hùng giữ chặt ngõ hầu khó rơi.
Quách Cục Trưởng cứ la thôi:
“ Cứu mạng! Xin cứu mạng tôi, đó mà!”
Thiên Hùng cứ rán la to:
“ Xin đừng làm ẩu. Quả là cuồng điên!”
Tiểu Đường rút súng Quách liền
Kề vô cổ họng của mình nổ ngay.
Tay buông, y rớt nặng thay
Ngã người xuống đất, hồn rày phiêu diêu.
Quách Cục Trưởng suýt đi theo
Bây giờ vụ án liu điu khép liền.

Thiên Hùng tin tưởng tên điên
Giết người hàng loạt vì mình thù sâu.
Không hại Dạ Duy Miên đâu
Trước khi tự sát, ai nào nói sai.
Liên Hoàn Sát Thủ đi rồi
Bây giờ Hùng mới vào coi hiện trường.
Tiểu Linh theo sát bên chàng
Đại Ngưu đeo mãi cô nàng, không xa.
Nạn nhân xem lại xem qua
Râu mèo có khác, vẽ đà ngược chiêu.
Duy Miên cũng vẽ mè nheo
Mực đen từ mép lèo xèo ra bên.
Các người kia, nét vẽ mềm
Từ ngoài vào tới miệng thềm thật tươi.
Kẻ dùng tay trái giết người
Chính là sát thủ hại thời Duy Miên.
Đổ Tiểu Đường để lánh mình
Quả là cao thủ tài tình hiểm sâu.

Bây giờ vụ án khác nhau
Thiên Hùng nhất quyết tìm vào điều tra.
Hôn thê bị giết đó mà
Phải tìm chính phạm mới là tài trai.

Hoa hồng quả thật lắm gai
Diễm kiêu dễ quyến rũ người hào hoa.
Ô hay ! Sắc đẹp đàn bà
Nghiêng thành, đỏ nước, phong ba, bão bùng.
Bể tình chất ngất, mênh mông
Anh hùng nào chẳng xiêu lòng giai nhân.
Bao nhiêu thảm kịch cõi trần
Cũng vì đa đạng hồng nhan má đào.

          THANH ĐÀO  













         
[/color]
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân