LÁ THƯ CỦA THẦY TÔI
Phương Hiền
Đây là lá thư của Thầy Nguyễn Khoa Thanh mà tôi được nhận cách đây hơn 10 năm.
Mời các bạn cùng ôn lại những kỷ niệm với Người Thầy yêu quý qua đoản văn tôi viết đã rất lâu...
Hôm nay ngày 20 tháng 11, ở Việt Nam là NGÀY NHÀ GIÁO. Đưa cháu ngoại Bình Minh Martini gần 3 tuổi đến lớp mầm non, tôi mang theo bó hoa xinh xinh tặng Cô giáo của cháu. Nhìn cháu tung tăng trong sân trường, tôi nao nao nhớ lại quãng đời học trò đã xa hơn bốn mươi năm rồi mà sao như mới hôm qua...
Về nhà, xem lại từng trang album thời đi học, hình ảnh Trường xưa Người cũ nhắc mình nhớ biết bao kỷ niệm êm đềm! Tìm trong hộp thư kỷ niệm, tôi bồi hồi đọc lại lá thư của Thầy Nguyễn Khoa Thanh gởi năm 2010. Thầy Thanh là giáo sư hướng dẫn lớp đệ lục-2 chúng tôi niên khóa 1964 – 1965, sau đó Thầy “đi lính” và bặt tin cho đến năm 2005, chúng tôi mới được gặp lại Thầy. Từ đấy năm nào Thầy cũng về Ninh Hòa dự ngày họp mặt liên lớp của các cựu học sinh trường Trần Bình Trọng, niên khóa 1963 – 1970. Cuộc họp mặt tháng 6 năm nay vắng Thầy, vì đầu năm 2012 Thầy đã đi định cư ở Mỹ.
Hôm qua tôi đã điện thoại chúc sức khỏe Thầy, và được Thầy đồng ý cho tôi được “khoe” Lá thư của Thầy tôi...
Chợ Lầu, ngày 20/07/2010
Phương Hiền, Lê Lầu và các em thân mến,
Chiều qua, ta nằm nghe Duy Khánh hát:
“Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ
Nhiều nét đổi thay, tường mái rêu mờ
Bên hiên hàng giờ, tìm những bạn xưa
May ra vẫn còn đôi đứa, vẫn yên vui sống đời học trò... ”
Ta sững sờ, một chút nhơ nhớ, một chút buồn buồn về với ta, và ta đã lan man nghĩ đến những buổi họp mặt đầy thân thương của các năm về trước. Ta nghĩ rằng tâm sự ấy của ta, cũng có thể là tâm sự của mỗi các em, lúc nhớ lại ngôi trường xưa cũ, nhớ lại những tình cảm êm ái thuở thiếu thời.
“Trường cũ, tình xưa” là tên bài hát ấy, như nhắc nhở ta, làm ta sống lại những kỷ niệm cách đây gần nửa thế kỷ, những kỷ niệm gần gũi, thân thiết với các em Lục 2 của ta vào những năm 64 – 65
Phương Hiền, Lê Lầu, các em ơi... ta mường tượng, ta hình dung mỗi chúng ta, mỗi thầy trò chúng ta về lại đất xưa, trường xưa, trong kỳ họp mặt hàng năm, có đứa đến, có đứa không đến, rồi chờ nhau, rồi mong nhau, rồi hỏi nhau ríu rít...
“Bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến
Hỏi lá, hỏi hoa chỉ thấy im lìm
Cây dương đầu tường còn khắc hàng tên
Hoa leo cũng còn đan kín, lũ ve kia nhắn giọng buồn tênh... ”
Rồi trong niềm vui lại ẩn chứa một nỗi buồn: có nhiều bạn cũ sống ở phương trời xa xăm, có nhiều bạn tha hương vì sinh kế, có nhiều bạn nằm xuống vĩnh viễn trong nỗi nhớ nhung...
Đâu rồi! Ái Liên, Bích Ngọc, em Tính, em Tồn... các em ở phương trời xa, có còn nhớ đến ngôi trường xưa, thầy bạn cũ không?
Đâu rồi! Các em Châu, Hiền, Lầu, Minh... Sài Gòn hoa lệ có làm các em quên trường cũ tình xưa không?
Đâu rồi! Mừng, Nguyên, Lại, Còn, Trương Liên, Tâm, Thị... các em đi xa mất rồi, vĩnh viễn xa rồi! Còn đâu, Còn đâu...!
“Bạn cũ xa rồi
Có người về đất buông xuôi
Năm ba đứa bạn phương trời
Hai thằng chờ đầu quân năm tới... ”
Đoạn ca ấy, Duy Khánh hát nức nở quá, làm lòng ta xao xuyến. Ta cố nhớ, cố nhớ từng khuôn mặt xa xăm, ta cố sống lại những kỷ niệm xa xưa với ngôi trường xưa cũ, với những đứa học trò thân thương, tinh nghịch và ta đã rơi nước mắt. Ta thương quá, các em ơi!
“Ve ơi hát gì điệu nhạc lâm li
Tiễn người biền biệt sơn khê
Các em đi, bao giờ mới về... ”
Và ta đã tự hỏi mình, ta còn có nhiều dịp để gặp mặt các em nữa không? Để cùng các em hồi tưởng lại những tình xưa cũ bàng bạc trong không gian và thời gian...
Ta, giờ đã già mất rồi và các em cũng chẳng còn trẻ nữa, nhưng tình chúng ta là bất diệt phải không các em?
Ta mong rằng cứ hàng năm vào trung tuần tháng 7 chúng ta lại gặp nhau trên mảnh đất xưa, có ngôi trường cũ thân yêu của chúng ta và tất cả, kể cả ta và các em cùng nhau ôn lại chuyện xưa trong tiếng đồng ca của bản “Trường cũ, tình xưa” này để chúng ta cùng biết rằng đã “có một ngày như thế, như thế”
“Hôm nay trở lại nhiều khuôn mặt mới
Thầy đó, trường đây, bạn cũ đâu rồi
Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày thơ
Vang trong nỗi niềm nhung nhớ, có ai đây, hướng về trường xưa”
Thầy muốn kỳ họp mặt này bài hát “trường cũ tình xưa” sẽ được đồng ca trong buổi sinh hoạt, để hâm nóng lại tình bè bạn, tình thầy trò chúng ta.
Hy vọng rằng, “mai sau dù có bao giờ”, dù ở phương trời nào, dư âm của bài hát cũng làm ấm áp lòng ta.
Thầy,
Nguyễn Khoa Thanh
GVHD lớp Lục 2, năm 64
Tôi rất cảm động được cùng các bạn đọc thư của Thầy. Ắt hẳn các bạn cũng như tôi, Quê hương, Tình yêu, Kỷ niệm luôn có bóng dáng của mái trường xưa...
Tìm trong album cũ, có tấm ảnh Thầy trò đang cùng nhau đọc Kỷ yếu lớp vào một ngày vui tháng 7-2010 ở quê Hương Ninh Hòa. Tôi nhớ tháng ba năm nay khi tiễn Thầy đi Mỹ, tại sân bay Tân Sơn Nhất, Thầy ngậm ngùi, " hành trang lên đường của Thầy có cả quyển Kỷ yếu của các em"... Đầu tháng sáu năm nay, Thầy đến San Jose để dự ngày Hội ngộ Ninh-Hoà / Dục-Mỹ kỷ niệm 10 năm Web Ninh-hoa.com
, anh Trần Anh Tuấn và chị Mai Hưng Hồng đón Thầy tại sân bay San Francisco, cả ba Thầy trò đều cầm trên tay quyển Kỷ yếu lớp, để " nhận ra nhau ngay "...
Những kỷ niệm êm ái ru tôi vào mộng... Tôi mơ thấy mình lạc vào một công viên rộng lớn, sắc thu nhuộm vàng cây cỏ và lan cả đến dãy núi đá xa xa... Tôi ngơ ngác, đây có phải là... Một chị đến gần cười duyên dáng, phải rồi đây chính là... Thật bất ngờ, trên tay hai chúng tôi, mỗi người đang cầm quyển sách Quê hương, Tình yêu, Kỷ niệm... Chưa gặp lần nào mà như đã thân nhau từ rất lâu, Chị tặng tôi mấy câu thơ:
“Em hãy lắng nghe
Bước chân của Thời gian
Thật dịu dàng
Như sắc thu vàng...
Em hãy nhớ mãi
Những kỷ niệm tuổi ấu thơ
Nguyên sơ như tờ giấy trắng
Viết rất nhiều vẫn không phải sang trang...”