Chờ ai phải đợi tới bao giờ,
Thu đến, thu đi vẫn mãi chờ.
Sáng đến tâm tư buồn mất đất,
Chiều rơi lòng dạ chán vô bờ.
Hàng cây lá đổ chùm mong đợi,
Còn gió heo may dấu mộng mơ.
Tám mấy tuổi rồi hãy sống chờ,
Chớ mà mó đến chuyện tầm phơ.
Cứ ăn, cứ ngủ không trông cậy,
Chẳng nghĩ, chẳng lo hãy tỉnh bơ.
Chính chị, chính em đừng dính dáng,
Giả câm, giả điếc hoặc làm lơ.
Chờ ai phải đợi đến bao giờ,
Xuân, Hạ, Thu, Đông chỉ mộng mơ.
Ra ngóng vào trông thân mỏi mệt,
Ngày mong đêm nhớ xác bơ phờ.
Tinh thần ủ rũ mờ đôi mắt,
Ăn uống ngủ nghê cũng phớt lờ.
Chờ ai không biết đến bao giờ,
Đêm nhớ ngày mong khiến thẫn thờ.
Ra ngẩn vào ngơ vì vụng dại,
Suy đi tính lại bởi ngu khờ.
Giá mà dứt khoát buông tay nắm,
Thoải mái thảnh thơi khỏi phải chờ.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn