Đêm khuya nghe gọi: Mình ơi
Dậy em nhờ tí, Mình ơi, Mình à
Giật mình như thể gặp ma
Mồ hôi nó toát như là tắm mưa
Nằm im mắt nhắm cho qua
Bên tai thỏ thẻ Mình à, Mình ơi
Còn bao năm nữa trên đời
Vui xuân kẻo hết Mình ơi, Mình à
Người ta bảo lúc về già
Dẻo dai hơn trẻ Mình à Mình ơi
Con lớn chúng đã xa rời
Nhà thì vắng lạnh Mình ơi Mình à
Sao không bắt chước người ta
Cờ người quyết đấu Mình à Mình ơi
Bàn son có sẵn đang phơi
Quân ngà mau dậy Mình ơi Mình à
Ráng cho vui cửa vui nhà
Em thương Mình lắm Mình à, Mình ơi
(Khuyet Danh)
Được sửa bởi MAI THO ngày Fri Oct 01, 2021 11:43 pm; sửa lần 1.
Bây giờ ghế ít đít nhiều
Chúng mầy hãy nhớ những điều sau đây:
Ăn chi là việc của Tao,
Việc nghĩ, việc viết, thôi giao chúng mầy.
Việc Tao ngồi ký suốt ngày,
Thực thi công việc, chúng mầy thay Tao.
Việc Tao là hưởng lộc cao,
Công lên việc xuống lại giao chúng mầy.
Uống rượu là việc của Tao
Còn khiêng, bưng rót, thôi giao chúng mầy
Nhậu nhẹt là việc của Tao
Còn khâu thanh toán, chúng mầy ráng chi.
Ăn ốc là việc của Tao
Còn khâu đổ vỏ, chúng mầy phải lo
Báo cáo thành tích để Tao
Còn nhận khuyết điểm chúng mầy chứ ai!
Giao du khắp thế gian nầy,
Mở rộng tầm mắt, việc nầy phần Tao.
Trèo đèo lội suối gian lao,
Tính toán rất kỹ, thôi giao chúng mầy.
Lại đây Tao bảo cái nầy,
Tao cấm chúng mầy nghĩ chuyện chống Tao.
Chống Tao, Tao chẳng làm sao,
Nhưng mầy nghĩ bậy, thì Tao trị mầy.
Trời cao, biển rộng, đất dầy,
Tao đố chúng mầy thoát khỏi tay Tao.
Trên trời muôn vạn vì sao
Ðố ai đo được lòng Tao với mầy
Tuy là ghế ít đít nhiều
Có tiền chạy chọt ghế chìu đít thâm
Có tiền ngồi mát bóng râm
Có chức thì hưởng muôn năm lo gì? !
Quan to bổng lộc thiếu chi
Ðè đầu cỡi cổ khinh khi chúng mầy
Chúng mầy chớ có quấy rầy
Hãy lo phụng sự cho đầy túi Tao
Trên trời chi chít ánh sao
Trần thế bậc nhất là Tao.. . sếp mầy! ! !
Gửi: Wed Mar 22, 2017 11:40 pm Tiêu đề: Hỏi rất hay mà trả lời còn hay hơn !
Hỏi rất hay mà trả lời còn hay hơn ! (Bá Nha sưu tầm)
Vì Sao?
Anh có ở lại đây một trăm năm,
Ăn gà tây, uống coca, cũng không thành Mỹ trắng.
Anh có ở lại đây một ngàn năm,
Cắt cỏ dang nắng, cũng không thành Mỹ đen.
Tiếng Anh tiếng U nay chắc anh nói cũng đã quen,
Nhưng đến bao giờ mới phai mùi nước mắm.
Anh có muốn ở lại suốt đời?
Để mỗi lần đi cày về anh tắm,
Chỉ tắm dưới vòi sen
Những người đồng hương anh vừa quen hôm qua,
Ngày mai có thể trở thành kẻ lạ.
Những người thường làm mặt lạ,
Lại có thể bá cỏ hôn anh,
Nếu anh lên nhanh, nếu anh trúng số.
Ôi cái xứ sở xô bồ,
Lắm người qua hơn hai mươi năm
Vẫn còn bị hố.
Hàng xóm, láng giềng, nhà nhà lố nhố,
Nhưng chẳng ai thèm biết tên ai.
Xe của ai nấy đi,
Nhà của ai nấy đóng kín mít.
Tết tây tết ta, lễ tạ ơn tạ nghĩa,
Chẳng hề qua lại hỏi thăm nhau.
Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi,
Cũng đặt bày làm người lịch sự,
Mấp máy nói hai nói ba, chào nhau,
Như chào cái cột cờ di động.
Đường phố, phi trường, núi rừng, ruộng đồng quá rộng,
Mà lòng con người đa phần tôi gặp,
Lại nhỏ bé đến li ti,
Nhỏ bé đến dị kỳ,
Nhỏ bé còn hơn những gì nhỏ nhất!
Thế mà từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi,
Thế mà từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về ...vĩnh viễn!
Vì sao? Vì sao?
Xuyên Sơn
Thơ đáp lại của Kế Đô:
Tớ chẳng muốn ở đây một trăm năm
Vì muốn trở thành người Mỹ trắng.
Tớ cũng chẳng muốn ở đây một ngàn năm
Để lao động như những người Mỹ đen.
Tiếng Anh, tiếng Việt tớ nói cũng khá quen
Nhưng đó là ngôn từ dùng trong giao dịch.
Nếu có phải ở đây đến khi nào viên tịch
Thì cũng phải đi làm với một mục đích
Để nâng cao nếp sống của con người.
Người đồng hương, hay người lạ ở trên đời
Đâu cũng vậy, có kẻ hèn người tốt.
Họ thương anh chẳng vì anh lắm bạc
Hay vì anh được cất nhắc làm to.
Chớ có lầm là nước Mỹ xô bồ
Khi thấy mỗi người mỗi nếp sống tự do
Đèn ai nấy rạng họ không nhòm soi mói
Trừ phi anh mở cửa đón họ vô
Anh trách mọi người sống rất thờ ơ
Gặp nhau chỉ lầm bầm vài câu nhạt nhẽo
Như những người học đòi làm lịch sự
Và ở nơi này cái gì cũng bự
Nhưng những người đa phần anh gặp
Lại có một tấm lòng đê tiện li ti
Vậy thì ai là kẻ đã lì xì
Hàng tỉ bạc cho quê nhà ăn Tết?
Cuối cùng như để thay lời kết
Anh lớn tiếng đặt câu hỏi vì sao?
Vì sao?
Từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi?
Xin thưa:
Vì quê nhà kiếp sống chẳng ra gì
Đảng Cộng Sản đang đè đầu dân đói khổ
Nuôi một lũ cán ngu, loài sâu bọ
Đục khoét làm giầu, cướp đất công khai
Cột đèn kia cũng muốn tếch ra ngoài!
Vì sao?
Từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về vĩnh viễn
Xin thưa:
Vì tầm nhìn của anh còn thô thiển
Lập luận một chiều, óc nô lệ còn cao
Anh chưa hiểu gì về chúng tôi, người tị nạn
Chỉ trở về vĩnh viễn khi không còn Cộng Sản
Chớ ngu si gì về làm bạn với đười ươi!!!
Kế Đô
Trả Lời Vì Sao.
Dù phải ở lại đây đến ba trăm năm
Nếu Việt Nam vẫn còn trong tay cộng sản
Tôi vẫn không về thăm cố quốc Việt Nam
Nói chi ‘trở về … vĩnh viễn!”
Anh vẫn biết vì sao tôi vượt biển !?
Dù phải ở lại đây đến ba ngàn năm
Tôi vẫn không về sống chung với loài cộng phỉ
Chín mươi triệu dân Việt Nam rất hiểu
Chỉ có bọn anh
Giả điếc giả ngơ, hỏi vơ hỏi vẩn
Vì sao? Vì sao?
Vì con người khi được tự do
Có ai chọn sống chung với loài quỷ đỏ ?
Lũ vô thần lòng lang dạ sói
Bán nước buôn dân
“Xuất khẩu” lao động, lao nô
Bán đàn bà trẻ con cho Phi cho Tàu
Ăn chận tiền viện trợ nhân đạo
Cướp đất giành nhà, hành hạ dân oan
Chiếm chùa phá miếu, kéo sập nhà thờ
Đào mả cuốc mồ
San bằng nghĩa địa
Xây cao ốc, khách sạn, đón khách ngoại quốc vãng lai
Làm giàu cho chủ tịch, thủ tướng … các “ngài”
Để họ trở thành tỉ phú
Tiền rừng bạc biển, gởi con du học nước Mỹ, nước Nga
Trong lúc dân lành nghèo khổ xót xa
Tay lấm, chân bùn,
Bươi rác móc bọc
Thế nên “từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi”
Thế nên “từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về …vĩnh viễn !”
Và “nếu cột đèn biết đi”, nó cũng “nhất trí” tìm đường vượt biển!
Vì sao? Vì sao ?
Anh đã hiểu chưa nào ?
Hay vẫn còn hỏi ngơ hỏi ngẩn như một anh chàng giả đui giả điếc …
Bưng bô .
Gửi: Mon Feb 15, 2021 6:06 pm Tiêu đề: Thơ Vui Ngày Xuân
Thơ Vui Ngày Xuân
CHUYỆN TẾT NGÀY XƯA
Một anh lính trấn thủ miền xa
Gửi đồng đội mới vừa được phép
Về thăm nhà, một món quà Tết
Cho cô vợ, một thếp tiền, và
Kèm theo đó là một lá thư.
Anh bạn, trên đường về, lén mở
Lá thư xem nói gì trong đó
Thì thấy vẽ bốn chó, hai dê,
Một chũm chọe để ngay cạnh kề
Tám bát quái, không hề nhắc nhở
Đến số tiền gửi về cho vợ.
Anh bạn liền nẩy ý tham lam
Ăn chặn luôn đến sáu chục quan
Trong số một trăm quan tiền gửi.
Đến gặp vợ anh lính, hắn nói:
“Gói tiền mà anh gửi chị đây.
Bốn mươi quan, và lá thư này.
Anh không nhắn nhù gì thêm nữa,”
Cô vợ mở lá thư ngắm nghía,
Rồi bằng giọng giận dữ la lên:
“Tại sao anh lại ăn bớt tiền
Lấy mất sáu chục quan tôi vậy?”
Anh lính bạn cứ chối đây đẩy.
Chuyện được đưa lên tới cửa quan.
Quan hỏi vợ anh lính: “Mần răng
Hắn ta đã mất công mang giúp
Tiền chồng mi gửi về mừng Tết,
Mà mi lại không biết cám ơn,
Còn lên đây kiện cáo lăng nhăng?”
Cô vợ nói: “Bẩm Quan, bởi lẽ
Hắn đã làm một điều tồi tệ
Ăn chặn con cả sáu chục quan!
Chồng con gửi về trăm quan tiền!”
Quan thắc mắc: “ Trăm quan! Chứng cớ?
Trong thư này sao không thấy có!”
Cô vợ: “Thưa, có chứ! Bẩm Quan.
Bốn con chó, Quan có thấy không?
Là tứ cẩu. “Bốn” lần số “chín”,
Vị chi “ba mươi sáu” quan chẵn.
Bát quái, có phải “tám” quẻ không?
“Tám” bát quái, nhân lên là thành
“Sáu mươi tư”. Cộng thêm “băm sáu”
Không phải chẵn một trăm sao chứ?”
Quan nghe giảng mới vỡ chuyện ra
Bắt anh bạn trả lại tiền, và,
Phạt mười roi, vì là gian dối.
Xong Quan kêu cô vợ lại, hỏi:
“Hai con dê, cái chũm choẹ kia.
Ý nghĩa gì, mi nói tau nghe!”
Cô vợ mặt đỏ nhừ, líu nhíu:
“Dạ, chồng con chỉ là nhắc khéo
Chuyện riêng thôi, ý nghĩa gì đâu!”
Quan hỏi gặng: “Riêng, là thế nào?”
Cô vợ khẽ thì thào, bẽn lẽn:
“ Dạ, là chồng con, anh ấy hẹn
Tết “Trùng Dương” nhất định sẽ về
Dặn con trước, để con liệu mà
Sửa soạn “cái ấy” cho tươm tất!”
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn