Gửi: Tue Dec 24, 2013 1:23 am Tiêu đề: Tìm Một Ánh Sao
Tìm Một Ánh Sao
Sáng Tác : NS Hoàng Trọng & Vĩnh Phúc
Ca sĩ : Mai Hương
1.Mây cuốn mịt mù che khuất ánh sao,
Lạnh lùng sương xuống đã lâu,
Hồn đêm nay mơ về đâủ
Nhiều khi nhìn trời sao chiếu thần tiên,
Lòng hằng mơ ánh sao hiền,
Lộng lẫy sáng giữa trời đêm...
Tôi muốn tìm về vang bóng lúc xưa,
Mà lòng sao mãi ngẩn ngơ,
Tàn đêm qua tôi nằm mơ :
Và mơ trời vừa tan bóng hoàng hôn,
Một vì sao rớt trong hồn,
Dịu như ngàn câu mến thương!
Bao nhiêu tình thơ chìm trong cõi xa mờ,
Bao nhiêu lần đêm xuống mơ hồ,
Ngôi sao ngày xưa, hiện trong tim rạng rỡ,
Rồi tan biến thành ngàn thương nhớ...
...Nhung đã muộn làm sao níu giấc mơ,
Tìm làm sao những phút xưa
Ngùi trông sương rơi thờ ợ
Giờ đây ngoài trời khuya vắng mình tôi,
Tìm vì sao khuất bên trời,
Thầm mơ một tinh tú rơị..
2.Tê tái lặng nhìn năm tháng lướt mau,
Nghẹn ngào như mới vắng nhau,
Hồn mênh mang mơ về đâủ
Mộng xưa tàn rồi tôi vẫn còn mơ,
Tình ngày xưa có xa mờ,
Lòng vẫn luyến nhớ ngày xưạ..
Năm ấy mình thường đi dưới ánh sao,
Hẹn rằng khi thấy nhớ nhau,
Mình ra bên song tìm saọ..
Nhìn sao thề rằng yêu mãi người ơi !
Dù nhiều giông tố trong đời,
Dù cho ngàn sao đổi ngôi !
Nay xa ngàn phương, lòng se sắt khôn lường,
Ðêm đêm sầu thương nhớ qua hồn,
Tôi đi tìm sao, thầm ôm trong vạt áo,
Mà sao khuất mờ bên trời caọ..
Không biết giờ này phương ấy xa xôi,
Người tình xưa có nhớ tôị
Mà đi trong sương mờ rơị..
Mà mơ, mà nhìn lên cõi trời cao,
Mà ngùi thương những năm nàọ..
Mà mong tìm một ánh saỏ
Gửi: Thu Jan 02, 2014 12:17 pm Tiêu đề: Chiều Mưa Biên Giới - nhạc sĩ NGUYỄN VĂN ĐÔNG
Ca sĩ Hà Thanh, một trong những tiếng hát được yêu mến và có ảnh hưởng nhất trong âm nhạc Việt Nam đã từ trần lúc 4 giờ 27 phút ngày 1 tháng 1, 2014 tại Boston. Danh ca Hà Thanh tên thật Trần Thị Lục Hà, Pháp Danh Tâm Từ, sanh Ngày 25/7/1937. Mất ngày 1/1/2014.
Xin mời thưởng thức những ca khúc bất hủ qua giọng hát êm ái ngọt ngào của HÀ THANH để tưởng niệm đến người ca sĩ được mọi người ái mộ gần nửa thế kỷ ...
[b]Chiều Mưa Biên Giới
Chiều mưa biên giới anh đi về đâu ?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu
Kìa rừng chiều âm u rét mướt
Chờ người về vui trong giá buốt
người về bơ vơ
Tình anh theo đám mây trôi chiều hoang
Trăng còn khuyết mấy hoa không tàn
Cờ về chiều tung bay phất phới
Gợi lòng này thương thương nhớ nhớ
Bầu trời xanh lơ
Đêm đêm chiếc bóng bên trời
Vầng trăng xẻ đôi
Vẫn in hình bóng một người
Xa xôi cánh chim tung trời
Một vùng mây nước
Cho lòng ai thương nhớ ai
Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay
Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng
Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng
người tìm về trong hơi áo ấm
Gợi niềm xa xăm
Người đi khu chiến thương người hậu phương
Thương màu áo gởi ra sa trường
Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
Thì đường trần mưa bay gió cuốn
Còn nhiều anh ơi
Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
Thì đường trần mưa bay gió cuốn
Còn nhiều anh ơi
Gửi: Mon Jan 06, 2014 1:44 am Tiêu đề: BẾN XUÂN - Nhạc và lời: Văn Cao - Tiếng hát Hà Thanh
Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước Em đến tôi một lần Bao lũ chim rừng hợp đàn trên khắp bến xuân Từng đôi rung cánh trắng ríu rít ca u ú ù u ú Cành đào hoen nắng chan hoà! Chim ca thương mến, Chim ngân xa u ú ù u ú Hồn mùa ngây ngất trầm vương, Dìu nhau theo dốc núi nơi ven đồi Còn thấy chim ghen lời âu yếm Tới đây chân bước cùng ngập ngừng Mắt em như dáng thuyền soi nước Tà áo em rung theo gió nhẹ thẹn thùng ngoài bến xuân.
Sương mênh mông che lấp kín non xanh Ôi cánh buồm nâu còn trên lớp sóng xuân Ai tha hương nghe ríu rít oanh ca Cánh nhạn vào mây thiết tha lưu luyến tình vừa qua
Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác Em vắng tôi một chiều Bến nước tiêu điều còn hằn in nét đáng yêu Từng đôi chim trong nắng khe khẽ ru u ú ù u ú Lệ mùa rơi lá chan hòa Chim reo thương nhớ, Chim ngân xa u ú ù u ú Hồn mùa ngây ngất về đâu Người đi theo mưa gió xa muôn trùng Lần bước phiêu du về bến cũ Tới đây mây núi đồi chập chùng Liễu dương hơ tóc vàng trong nắng Gột áo phong sương du khách còn ngại ngùng nhìn bến xuân.
Gửi: Sat Jan 11, 2014 5:16 pm Tiêu đề: Người Về - PHẠM DUY - HÀ THANH
Người Về
Mẹ có hay chăng con về
Chiều nay thời gian đứng im để nghe
Nghe gió trong tim tràn trề
Nụ cười nhăn nheo bỗng dưng lệ nhoè.
Con thấy mẹ yêu đã già
Hẳn là miền quê những năm vừa qua
Chiếc bóng in trên vách nhà
Một ngày một đêm tóc sương phai mờ.
Mẹ ơi, mẹ ơi, chuông chùa nào la đà
Nhớ tới, nhớ tới những linh hồn vắng nhà
Một vòng hương trắng xóa
Tình nồng trong thương nhớ
Gửi người chiến sĩ chết trong xa mờ.
Em có hay chăng anh về
Thoạt nhìn người yêu ngỡ trong mộng mê
Ai dám mong chi xuân về
Nào ngờ vườn đêm có bông hoa kề.
Anh nhớ những khi não nề
Sầu trên nẽo xa chắn ngang đường đi
Nhưng nước non chưa yên bề
Thì đành tình duyên gác bên lời thề.
Em ơi, em ơi xích lại gần đây nào
Nhớ tới, nhớ tới những duyên và số nghèo
Trời làm cơn mưa bão, tình người như tơ liễu
Buồn vì ai đó khóc ai trong chiều.
Con có hay chăng cha về,
Lời ca hồn nhiên líu lo ngoài kia
Chinh chiến đã qua một thì,
Tuổi thơ nở trên biết bao ê chề.
Thôi đã hết cơn chia lìa,
Từ nay mầm non lớn trong tình quê
Như gió thu sau tháng hè,
Thổi về ruộng nâu lúa tươi xanh rì.
Con ơi, con ơi tiếng cười nở chan hòa
Nhớ tới, nhớ tới biết bao trẻ thiếu nhà
Ngoài đường trời đông giá
Một đàn chim nhỏ bé
Gọi về chia sớt miếng cơm khoanh cà.
Gửi: Sat Jan 18, 2014 8:24 pm Tiêu đề: Áo Lụa Vàng - Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa
Áo Lụa Vàng - ST Phạm Thế Mỹ - Ca sĩ Hà Thanh
Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa - Ca sĩ Hà Thanh
Em đến thăm anh một chiều đông
Em đến thăm anh một chiều mưa
Mưa dầm dề, đường trơn ướt tiêu điều
Em đến thăm anh người em gái
Tà áo hương nồng
Mắt huyền trìu mến sưởi ấm lòng anh
Em đến thăm anh chiều đông giá
Em đến thăm anh trời mưa gió
Đường xa lạnh lùng
Mặt nhìn mặt, cầm tay bâng khuâng không nói một câu
Lời nghẹn ngào, hồn anh như say như ngây, vì đâu?
Gió đưa cánh chim trời
Đó đây cách xa vời
Chiều vui mưa ướt cánh
Khá thương kiếp bềnh bồng
Dẫu khắng khít đôi lòng
Chiều nào em xa anh!
Có hay lúc em về
Gót chân bước reo âm thầm
Trên đường một mình ngoài mưa, mưa như mưa trong lòng anh
Lòng bồi hồi nhìn theo chân em, chìm trong ngàn xanh
Ta ước mơ một chiều thêu nắng
Em đến chơi quên niềm cay đắng
... và quên... đường về.
Gửi: Thu Jan 23, 2014 12:07 am Tiêu đề: Hoa Xuân - Phạm Duy
Hoa Xuân
Nhạc : Phạm Duy - Ca sĩ : Hà Thanh
Xuân vừa về trên bãi cỏ non
Gió Xuân đưa lá vàng xuôi nguồn
Hoa cười cùng tia nắng vàng son
Lũ ong lên đường cánh tung tròn
Hoa chẳng yêu lũ bướm lả lơi
Muốn yêu anh vác cầy trên đồi
Hay là yêu chiến sĩ ngàn nơi
Thấy hoa tươi cuời bỗng thương đời
Xuân ! Hoa còn tươi mãi
Hoa vì nhân thế biết sum vầy cuộc vui
Xuân! Hoa nở vì ai
Tay nhịp bàn tay cùng đắp xây ngày mai
Có một chàng thi sĩ miền quê
Ngắt bông hoa biếu người xuân thì
Có một đàn em bé ngoài đê
Hát câu i tờ đón Xuân về
Những đoàn người trên luống cầy nâu
Thấy hoa xuân phép lạ ra màu
Bỗng nhủ lòng ra sức cầy sâu
Tiếng ca như thể tiếng kinh cầu
Hoa bèn yêu bóng dáng cần lao
Bắt tay nhau tránh cuộc cơ cầu
Người cùng mùa đã thoát vực sâu
Sức reo hoa nở lúc Xuân đầu
Xuân! Hoa tỏa hương mới
Nhân quần ân ái đã kêu đòi niềm vui
Xuân! Hoa là tình tôi
Đua nở cùng ai cùng quyến luyến mọi nơi
Có một bầy thôn nữ nhìn hoa
Chúc cho Xuân vui vẻ thái hòa
Có một vài tóc trắng thầm mơ
Ước cho hoa nở mãi không già
Gửi: Tue May 27, 2014 3:09 pm Tiêu đề: Tình Ca Quê Hương - Duy Khánh
Tình Ca Quê Hương
Sáng tác : Duy Khánh
Tôi sinh ra giữa lòng miền Trung
Miền thùy dương
Ruộng hoang nước mặn đồng chua
Thôn xóm tôi sống đời dân cày
Quê hương tôi ấp ủ Trường Sơn
Quê hương tôi là đây nước chảy xuôi nguồn
Sông cát dài biển xanh Thái Bình
Ðêm trăng cao tiếng hò à ơi
Lời mẹ ru trẻ thơ giấc ngủ hiền ngoan
Và trai gái quê gửi lời chân tình
Qua bao nhiêu tuổi đời ngã nghiêng
Quê hương tôi tả tơi khói lửa điêu tàn
Thôn xóm làng ngẫn ngơ lầm than
Ðiệp Khúc :
Hò ơi... quê hương ơi...
Giã từ những ngày mộng mơ
Tuổi đời xanh chia tay nhau biết trở về mô.. ơi hò...
Ðây phương Nam, lúa xanh bóng dừa uốn quanh
Ta sức trai đem cánh tay vẫy vùng ngày mai
Người đi, đem dân ca,
Tiếng hò tiếng hò miền Trung,
Về miền Nam cho nhau nghe những lời thở than giống nòi
Ta chia nhau tiếng vui tiếng buồn nước non
Ta quên đi bao tiếc thương tủi hờn tuổi son...
Hôm nay đi giữa giòng lệ rơi
Mẹ Việt ơi từ nay hiến trọn đời trai
Theo bước chân những người qua rồi
Ta yêu thương đất mẹ mà thôi
Quê hương ơi ! dù sinh thác gửi cho người
Trong tiếng cười giọng khóc đầy vơi
Gửi: Fri Jun 06, 2014 11:31 am Tiêu đề: Nương Chiều - Phạm Duy - Hoạ Mi
Nương Chiều
Sáng tác : Phạm Duy
Ca sĩ : Hoạ Mi
Chiều ơi ! Lúc chiều về rợp bóng nương khoai
Trâu bò về giục mõ xa xôi, ơi chiều
Chiều ơi ! Áo chàm về quảy lúa trên vai
In hình vào sườn núi chơi vơi, ới chiều
Chiều ơi ! Lúc chiều về là lúc yên vui
Qua đường mòn ngửi lúa thơm ngơi, ới chiều
Chiều ới ! Chiều ơi ! Chiều ơi !
Thu về đồng lúa nương chiều
Tay dân cầy ngừng giữa làn gió.
Lúa ngát thơm trên những cánh nương
Tiếng súng xa nghe lẫn oán thương
Đây nhà nông phá rừng gây luống
Mai về, để lúa trên ngàn
Ta nuôi người gìn giữ non nước
Lấy sức tôi chen với sức anh
Lấy máu tô cho thắm núi xanh
Đem mồ hôi tưới đồng lúa xanh.
Chiều ơi ! Lúc chiều về mọc ánh trăng tơ
Cho ngày mùa bài hát nên thơ, ơi chiều
Chiều ơi ! Mái nhà sàn thở khói âm u
Cô nàng về để suối tương tư, ới chiều
Chiều ơi ! Biết chiều nào còn đứng trên nương
Phố phường nhiều chiều vắng quê hương, ới chiều
Chiều ới ! Chiều ơi ! Chiều ơi !
Gửi: Sat Jun 14, 2014 1:22 pm Tiêu đề: Đồi Thông Hai Mộ - Sáng tác nhạc sĩ Hồng Vân
Sự tích Đồi thông hai mộ và câu chuyện tình có thật
Đồi thông hai mộ, một thắng cảnh nổi tiếng của Đà Lạt, bao năm nay luôn tồn tại nhiều sự tích ly kỳ về cái tên “Đồi thông hai mộ”, nhưng chỉ có một câu chuyện trong số đó là thật, ấy là câu chuyện tình bất hạnh của cô gái Lê Thị Thảo và chàng trai Vũ Minh Tâm, mà minh chứng cho câu chuyện tình đó chính là hai ngôi mộ nằm trên đồi thông 60 năm qua.
*** Một chuyện tình bi thương trên cao nguyên
Từ lâu lắm rồi, Đà Lạt luôn được gọi là xứ sở của tình yêu, là nơi hò hẹn lãng mạn cho những đôi tình nhân. Những thung lũng tình yêu, thác Cam Ly, hồ Than Thở… là những địa danh mà dù chưa từng đặt chân lên Đà Lạt, hẳn ai cũng nghe tên ít nhất một lần.
Ngay bên cạnh hồ Than Thở của Đà Lạt là một đồi thông ngút ngàn có tên gọi Đồi thông hai mộ. Trong festival Đà Lạt, Đồi thông hai mộ cũng là một địa danh mà nhiều du khách ghé qua.
Đồi thông hai mộ trở nên nổi tiếng vì rừng thông bạt ngàn và vì câu chuyện tình bi ai, cảm động của một đôi trai gái mà câu chuyện tình của họ đã trở thành sự tích của cái tên Đồi thông hai mộ.
Chuyện kể cách đây gần 60 năm về trước, có chàng trai Vũ Minh Tâm lên Đà Lạt học tập. Chàng trai này là con trai độc nhất của một trong những điền chủ giàu có nhất ở đất xứ Gò Công, Tiền Giang. Gia đình chàng có cả nghìn mẫu ruộng khắp các tỉnh miền Tây, có cả biệt thự ở Sài Gòn, ở Đà Lạt.
Nhưng là con trai độc nhất cũng khiến chàng mang nhiều gánh gặng. Khi vừa tròn 18 tuổi, Vũ Minh Tâm đã bị ba má yêu cầu lấy vợ để có con thờ tự. Ba má ngắm cho chàng một cô gái là con gái một điền chủ vùng bên, gia đình môn đăng hộ đối.
Nhưng vì chưa muốn ràng buộc hôn nhân khi còn quá trẻ, lại không có nhiều cảm tình với người được ba má hỏi cho, Vũ Minh Tâm đã lén trốn ba má lên Đà Lạt học để tránh né cuộc hôn nhân sắp đặt.
Xứ Đà Lạt thơ mộng đã chứng kiến câu chuyện tình yêu trắc trở của chàng công tử nhà giàu Vũ Minh Tâm với cô sinh viên Lê Thị Thảo. Lê Thị Thảo là sinh viên Văn khoa ở Đà Lạt. Trong một lần đi dạo bên bờ hồ Sương Mai (nay là hồ Than Thở), duyên trời đã khiến cả hai gặp nhau.
Xúc động trước nhan sắc mong manh và tính tình dịu dàng của nữ sinh viên Văn khoa, chàng công tử xứ Gò Công đã đem lòng nhớ nhung bóng hình đó. Kể từ ngày ấy, cả hai thường hẹn nhau cùng đi dạo quanh hồ Sương Mai, và cũng chính hồ Sương Mai này là nơi chứng kiến lời thề hẹn trăm năm của đôi trai tài gái sắc.
Quãng thời gian là sinh viên tuổi mười tám, đôi mươi, cả hai là đôi tình nhân đẹp trong mắt các sinh viên cùng khóa. Nhưng rồi thời sinh viên cũng hết. Lê Thị Thảo tốt nghiệp, trở thành giáo sư Việt văn ở thành phố Đà Lạt, còn Vũ Minh Tâm cũng về quê, chăm sóc ba mẹ già, làm tròn nhiệm vụ của đứa con độc nhất.
Ngày chia tay, Vũ Minh Tâm có hứa với người yêu, sẽ xin ba mẹ sắm trầu cau lên hỏi cưới Thảo. Nhưng lời hứa đó không thành. Ba má Vũ Minh Tâm chê Thảo chỉ là con gái một gia đình công chức nghèo, không môn đăng hộ đối nên nhất nhất ép con trai cưới cô gái mà họ đã chọn năm nào, dù cho Vũ Minh Tâm hết lòng cầu xin.
Không thể cãi lời ba má, nhưng cũng không thể phụ tình người yêu ở Đà Lạt, Vũ Minh Tâm đã làm đơn xin đi lính. Trước khi đi, chàng công tử xứ Gò Công có gửi cho người yêu một bức thư, dặn dò cô đợi chờ mà cố tình giấu chuyện gia đình ngăn cản.
Tin tưởng vào lời ước hẹn tình yêu, năm này qua năm khác, cô giáo dạy văn Lê Thị Thảo chung thủy chờ đợi mối tình đầu, dẫu cho bao chàng trai theo đuổi cũng mặc. Những lúc nhớ người yêu ở chiến trường, Thảo thường đi dạo quanh bờ hồ Sương Mai, đi dạo quanh đồi thông ven hồ, nơi cô và người yêu có biết bao là kỷ niệm.
*** Nỗi bất hạnh của đôi tình nhân phía sau sự tích về cái tên ‘Đồi thông hai mộ”
Nhưng tình yêu của Lê Thị Thảo và Vũ Minh Tâm đã gặp vô vàn những sóng gió. Biết con trai còn nặng tình với cô gái nghèo xứ Đà Lạt, ba má chàng trai đã cho người lên Đà Lạt, nói rõ việc gia đình họ không chấp nhận một cô con dâu không tương xứng.
Vài tháng sau, sợ điều đó không chia rẽ được tình cảm của đôi trai gái, gia đình Tâm đã gửi tin báo Tâm đã tử trận ở chiến trường. Chưa hết đau khổ vì không được gia đình người yêu chấp nhận, lại nghe tin người yêu đã tử trận, ngày ngày, cô giáo Lê Thị Thảo thường lên đồi thông ngồi khóc.
Nghĩ rằng sống không có được nhau, thì chết sẽ nhất định thuộc về nhau, Thảo đã quyên sinh trên đồi thông để trọn vẹn mối tình với chàng công tử Gò Công. Cái chết của cô giáo dạy văn hiền lành đã khiến người dân Đà Lạt vô cùng thương xót. Gia đình biết câu chuyện tình ngang trái của Thảo, đã chôn Thảo trên đồi thông ven hồ.
Nửa năm sau, Tâm trở về tìm Thảo. Hóa ra cái tin Tâm tử trận chỉ là tin giả. Sau khi hết nghĩa vụ quân sự, chàng về Đà Lạt tìm người yêu sau bao tháng bặt tin thì nghe tin sét đánh. Gia đình Thảo đưa Tâm lên ngôi mộ của Thảo trên đồi thông.
Chàng trai chung tình đã khóc hết nước mắt bên nấm mồ người yêu nay đã xanh cỏ. Sau mấy ngày khóc vật vã quên ngủ, quên ăn, vừa nhớ thương người yêu, và trách giận gia đình, Tâm đã không quay về Gò Công mà trở lại chiến trường lửa đạn.
Một thời gian sau, Tâm ngã xuống giữa chiến trường. Trong những kỷ vật của Tâm còn lại, có những dòng nhật ký về Thảo, về câu chuyện tình bi thương của chàng trai chung tình.
Tâm có viết một dòng trong nhật ký, như lời di chúc, dặn nếu tử trận, Tâm mong được đưa về chôn cất bên cạnh mộ người yêu, trên đồi thông.
Thương xót mối tình của đôi trai gái bất hạnh, người ta đưa Tâm về, cất một ngôi mộ cho Tâm ngay bên cạnh mộ Thảo. Gia đình Thảo vẫn qua lại hương khói cho cả hai ngôi mộ. Người dân quanh vùng biết chuyện, cũng thường đến thắp hương ở đây.
Kể từ đó, đồi thông mang tên gọi mới “Đồi thông hai mộ”. Nhiều cặp tình nhân tin rằng, nếu gặp trắc trở trong tình duyên, chỉ cần đến thắp hương lên hai ngôi mộ này, người đã khuất sẽ phù hộ cho họ vượt qua trắc trở. Nhưng bất hạnh thay, Thảo và Tâm sau khi chết vẫn bị chia rẽ.
Nhiều năm sau khi Tâm đã mồ yên mả đẹp bên cạnh người yêu, không hiểu vì lý do gì, gia đình Tâm đã lên Đà Lạt, đưa mộ chàng về Gò Công, Tiền Giang, quyết chia lìa đôi trai gái bất hạnh, bất kể nguyện vọng của chàng trai lúc còn sống.
Thảo và Tâm lại một lần nữa chia ly. Sau này khi ngôi mộ của cô giáo Thảo đã đổ nát, gia đình cũng ly tán, có người xót thương cho đôi tình nhân trẻ đã xây lại ngôi mộ của Thảo và không quên xây ngôi mộ của Tâm ngay bên cạnh.
Khách đến Đà Lạt giờ ghé qua Đồi thông hai mộ sẽ vẫn thấy ngôi mộ của Lê Thị Thảo và Vũ Minh Tâm đứng cạnh nhau bên Đồi thông hai mộ. Tuy nhiên chỉ có ngôi mộ của cô gái là thật, còn ngôi mộ của chàng trai chỉ là sự hoài niệm, thương tiếc của người đời cho một mối tình đẹp không thành.
Trong một lần lên Đà Lạt, ghé qua Đồi thông hai mộ, đã được nghe kể về câu chuyện tình của đôi nam nữ, tức cảnh, sinh tình, giữa Đà Lạt, nhạc sĩ Hồng Vân đã sáng tác bài hát “Đồi thông hai mộ” để bày tỏ sự thương tiếc với đôi tình nhân trẻ.
Bài hát đó sau này rất nổi tiếng và được rất nhiều ca sĩ thể hiện thành công:
“….Rồi mộ chàng đã được ở cạnh nàng như lời xưa thề ước. Nằm hiu hắt đến ngàn thu an giấc dưới mộ sâu đất khô. Qua bao năm, rêu xanh phủ che kín âm u chẳng nhang khói. Trời xui chi trên cây còn lá úa, lá xanh kia rụng rồi…”.
Đồi Thông Hai Mộ
Sáng tác : Nhạc sĩ Hồng Vân
Ca sĩ : Phương Dung
Một chiều rừng, gió lộng một chiều rừng, nhớ chuyện bên đồi thông. Nàng năm ấy, khi tuổi vừa đôi chín, tâm hồn đang trắng trong. Như chim non, khi ăn còn chưa no, khi co còn chưa ấm. Tuổi thơ ngây, bao nhiêu chuyện mưa nắng, nắng mưa lo một mình.
Rồi nàng buồn thơ thẩn chẳng còn ngồi trang điểm qua màu phấn. Để phai úa đến tàn cả hương sắc, tháng ngày luôn héo hon. Hoa không tươi khi hay nàng ít nói, chim muông ngừng tiếng hót. Trời không thương nên đêm đổ giông tố cướp đi cuộc đời nàng.
Sao người về đây để tìm ... nhưng thôi đã mất còn đâu. Ôi! Buồn làm sao, đồi thông xưa nay vắng bóng người yêu. Ôi! đời hợp tan, hợp rồi tan như mây kia gặp gió. Chàng tương tư bao đêm về bên ấy, vắng đi từ đây.
Rồi mộ chàng đã được ở cạnh nàng như lời xưa thề ước. Nằm hiu hắt đến ngàn thu an giấc dưới mộ sâu đất khô. Qua bao năm, rêu xanh phủ che kín âm u chẳng nhang khói. Trời xui chi trên cây còn lá úa, lá xanh kia rụng rồi.
Gửi: Sun Jul 06, 2014 1:25 am Tiêu đề: Trăng mờ bên suối - Nhạc sĩ Lê Mộng Nguyên
(theo Wikipedia Tiếng Việt)
Nhạc sĩ Lê Mộng Nguyên là tác giả ca khúc nổi tiếng Trăng mờ bên suối. Ông còn là giáo sư, tiến sĩ Luật và Khoa Học Chính Trị, được bầu vào Hàn lâm Viện Khoa học Hải ngoại của Pháp. Ngoài ra, Lê Mộng Nguyên còn viết văn và làm thơ.
Lê Mộng Nguyên sinh ngày 5 tháng 5 năm 1930, tại Phú Xuân, Huế. Lê Mộng Nguyên dùng tên thật cho hầu hết các sáng tác, đôi khi ông dùng một bút danh khác là Yên Hà hoặc Lan Đào. Ông là con trai áp út của một gia đình nho giáo, điền chủ ở tỉnh Thừa Thiên. Cha ông tên Lê Viết Mưu, mẹ là bà Hồ Thị Ngô. Ông bà có bảy người con, trong đó Lê Mộng Hoàng, anh của Lê Mộng Nguyên là một đạo diễn điện ảnh nổi tiếng.
Lúc nhỏ, Lê Mộng Nguyên bắt đầu đi học ở trường làng Phú Xuân, rồi vào học trường Tiểu học (École Primaire) Chaigneau ở Huế. Sau đó ông thi tuyển vào trường trung học Khải Định và là một trong ba người đỗ đầu, được Chính phủ cấp học bổng. Ông học ở đó từ 1943 đến khi thi Tú tài năm 1950. Lê Mộng Nguyên làm thơ, nhạc và viết văn từ thuở nhỏ, lúc 9 tuổi khởi sự làm thơ và có nhiều bài được đăng trong nội san của trường trung học Khải Định với bút danh Yên Hà.
Năm 15 tuổi, trong một cuộc thi Văn chương Học sinh trường Trung học, ông viết một bài về Phan Đình Phùng và đạt giải thưởng Hoàng Đế Bảo Đại, năm đó ông cũng sáng tác ca khúc đầu tay "Xuân Tươi" (dưới bút hiệu Lan Đào), được báo ‘’Quốc Gia’’ đăng trong ‘’Đặc San Mùa Xuân’’. Năm 18 tuổi Lê Mộng Nguyên đã được cấp thẻ nhà báo, cộng tác cùng nhiều tờ báo khi đó: Phật Giáo Văn Tập, Quốc Gia, Việt Nam Tân Báo, Đường Mới.
Năm 1950, sau khi tốt nghiệp Tú tài toàn phần tại Việt Nam, Lê Mộng Nguyên sang Pháp du học, được ông Nguyễn Khoa Nam bảo lãnh tại Paris[1]. Ban đầu ông muốn theo học hòa âm tại Trường âm nhạc Paris nhưng sau đó bỏ ý định, quay sang học luật tại Khoa luật và Khoa học Kinh tế Đại học Paris 1 Panthéon Sorbonne (Faculté de Droit et de Sciences Economiques).
Năm 1954, Lê Mộng Nguyên tốt nghiệp Cử nhân Luật. Từ năm 1955 tới năm 1958, ông được mời làm tùy viên kinh tế và xã hội cạnh Tòa đại sứ Việt Nam tại Paris (Attaché économique et social près l'Ambassade du Vietnam à Paris) dưới quyền của đại sứ Việt Nam Phạm Duy Khiêm. Sau đó ông quay lại trường đại học và thi đậu cuộc thi để được hành nghề luật sư. Năm 1962, ông đậu Tiến sĩ quốc gia (Doctorat d'État) với ba bằng cao học về Droit public, Droit privé và Sciences Politiques. Sau khi thôi hành nghề luật sư, năm 1967, Lê Mộng Nguyên dạy luật Hiến pháp (Droit constitutionnel) và Khoa học Chính trị (Sciences politiques) tại trường Đại học thành phố Besançon, miền Đông nước Pháp. Năm 1985 ông quay lại Paris và giảng dạy tại Đại học Paris 8 Saint Denis đến khi về hưu năm 1997. Trong thời gian đó, ông cũng sáng tác nhiều ca khúc, nhưng không phổ biến. Tuy ít tham gia vào sinh hoạt của cộng đồng người Việt tại Pháp, nhưng ông cũng đã ký tên ủng hộ việc cứu trợ nạn thuyền nhân vượt biển. Sau khi về hưu, ông cộng tác với vài báo chí Việt tại hải ngoại, trong đó có nguyệt san Nghệ Thuật của nhạc sĩ Lê Dinh và Hồn Việt của ký giả Vương Huyền.
Lê Mộng Nguyên thành hôn với Nicole Moulin, một phụ nữ người Pháp vào ngày 8 tháng 1 năm 1959. Trước đó hai năm, họ gặp nhau sau một cuộc biểu tình tại quận La Tinh Paris. Hai người không có con. Ông cũng chưa từng về lại Việt Nam từ khi đi du học năm 1950.
Hội viên Hàn lâm Viện Khoa học Hải ngoại Pháp
Ngày 5 tháng 12 năm 1997, Lê Mộng Nguyên được bầu vào Hàn lâm Viện Khoa học Hải ngoại (Académie des Sciences d'Outre-Mer) của Pháp, thay thế cho Cựu Hoàng Bảo Đại. Người được bầu vào Hàn Lâm Viện này phải có những tác phẩm được xuất bản, những công trình nghiên cứu đáp ứng đường lối của hàn lâm viện trong công cuộc phát triển văn hóa, khoa học, kinh tế, kỹ thuật hay nhân loại của những quốc gia hải ngoại trong khối Pháp. Lê Mộng Nguyên là người Pháp gốc Việt đầu tiên được bầu làm hội viên chánh thức (membre titulaire), có thể được bầu làm chủ tịch Hàn Lâm Viện này và có quyền bầu để chọn người vào làm hội viên. Trước đó, đã có một số người Việt làm hội viên liên lạc (membre correspondant) như Phạm Quỳnh, Phạm Duy Khiêm, Nguyễn Tiến Lãng; hội viên cộng tác (membre associé) Thái Văn Kiểm. Cựu Hoàng Bảo Đại cũng là hội viên chánh thức tự do (membre titulaire libre), có nghĩa là hội viên thực thụ không thuộc ban (section) nào cả nhưng có quyền bỏ phiếu hay tranh cử bất cứ chức vụ nào của Hàn Lâm Viện.
Sự nghiệp âm nhạc
Lê Mộng Nguyên tự học nhạc từ khi còn nhỏ, học đánh đàn mandoline với một người bạn học cùng lớp, sau đó có học guitar và violon. Ông sáng tác ca khúc đầu tay Xuân tươi vào năm 15 tuổi ký tên Lan Đào.
Nhạc phẩm nổi tiếng nhất của Lê Mộng Nguyên Trăng mờ bên suối được viết ngày 13 tháng 11, năm 1949 khi ông mới 19 tuổi. Trăng mờ bên suối nói lên nỗi lòng của tác giả khi nhớ người yêu, nhớ sông Hương núi Ngự trước khi lên đường sang Pháp du học vào năm 1950.
Lời hát của Trăng mờ bên suối cổ điển và sang trọng, khá giống với Suối mơ của Văn Cao:
Người hẹn cùng ta đến bên bờ suối
Rừng chiều mờ sương ánh trăng mờ chiếu
Một đêm thiết tha rồi đây xa cách
Đường chia hai ngã biết tới phương nào
Mịt mùng ngàn thâu suối mơ trầm lắng
Lòng buồn từ ly nhớ nhung chiều vắng
Người ơi nhớ khúc nhạc lòng đêm ấy
Ngàn đời vẫn nhắc bên suối trăng tà
Suối mơ.... lời hẹn ước bên bờ suối xưa
Nhớ chăng.... người phương xa trong khói điêu tàn
Suối ơi... vờn theo bóng trăng vàng ngày xanh ...
Nào những lúc trên thuyền say sưa...
Nhìn trăng vừa lên ai hay chia lìa...
Sương khói biên thùy hiu hắt người đi xa trường sa.
Một ngày xa nhau xóa bao hình bóng
Trời bày chia ly chi cho lòng héo
Giờ đây cách xa, người quên hay nhớ...
Ngày xưa còn đó trăng nước mong chờ
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn