Gửi: Tue May 17, 2011 5:22 pm Tiêu đề: CÁNH ÉN BÁO TIN VUI
Gửi các thầy cô và các bạn đồng môn một chuyện thật cảm động và hay mà tôi đọc được sau đây :
CÁNH ÉN BÁO TIN VUI
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau khi cô bé đang xây những tòa lâu đài cát trên bãi biển
“ Cháu chào chú!” Cô bé ngước đôi mắt xanh thẳm như mặt nước đại dương nhìn tôi.
Tôi chỉ gật đầu, không muốn bị một đứa trẻ con lẵng nhẵng bám theo
“ Cháu đang làm thợ xây”. Chú thử mà xem , cát mịn, thích lắm !, cô bé rủ rê. Xiêu lòng bởi ánh mắt và giọng nói thân thiện của cô bé, tôi đưa tay tháo dép. Đúng lúc đó, một con chim nhỏ ở đâu bay tới, lượn trên đầu chúng tôi, hót ríu rít vui tai.
“ Chắc có tin vui đấy!” cô bé nói
“ Cái gì ? “ tôi ngỡ ngàng.
“ Mẹ cháu bảo, chim én biển mang tin vui tới cho mọi người” cô bé giải thích
Con chim bay dọc theo bãi cát và mất hút. “ thế là vĩnh biệt niềm vui” tôi lẩm bẩm trong tâm trạng chán nản
“ Chú tên gì vậy? cô bé hỏi
“ Chú là Puth Peterson” Thế còn cháu?
“ Cháu tên là Wendy, cháu lên 6 tuổi rồi.”
Những tuần tiếp theo qua đi với bao nhiêu điều bực bội và thất bại trong công việc, thêm vào đó mẹ tôi đang ốm mà tôi không thể về thăm mẹ. Nhìn mặt trời hừng đỏ nơi đường chân trời, tôi ao ước “ Giá có chú én biển nào đem tin vui đến với mình”
Tôi trở lại bãi biển, ngóng chờ tiếng líu ríu báo tin vui
“ Chú có chuyện gì không vui phải không ạ?”
“ Không” tôi hơi bực bội vì một đứa trẻ bắt quả tang
“ Chú cháu mình chơi cái gì đi? Chơi đố chữ nhé!
“ Cháu không biết chơi”
“ Vậy mình đi dạo đi” cô bé đề nghị. Dắt tay nhau đi dọc bờ biển, nhìn cô bé líu lo, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Bất giác tôi mỉm cười
Ba tuần sau, trong trạng thái hoảng loạn, tôi gặp lại Wendy, Wendy vẫn một mình trên bãi cát
“ Hôm nay, chú muốn ở đây một mình”
“ Sao vậy chú ? “
Tôi quay người lại hét to “ Vì mẹ chú vừa mất chứ sao!”
“ Vậy hôm nay, là ngày buồn của chú, cô bé khẽ thì thào “ Thế có đau không?”
“ Cái gì đau? “ Tôi ngạc nhiên
“ Khi mẹ chú chết ấy? “
“ Tất nhiên rồi” Tôi nói xẵng giọng rồi lên xe, rồ máy đi mất để lại cô bé một mình
Một tháng sau, tôi quay trở lại biển, không thấy bóng dáng của Wendy đâu., tôi tìm đến nhà của Wendy. Mở cửa cho tôi là một phụ nữ còn trẻ, có lẽ là Mẹ của Wendy
“ Thưa bà, tôi là Puth Peterson, có Wendy ở nhà không , thưa bà”
Mời tôi vào nhà, người phụ nữ nói “ Cháu có nhắc đến anh nhiều lắm, cháu có làm gì phiền anh, mong anh tha thứ”
“ Bà đừng hiểu lầm, Wendy là một đứa trẻ ngoan và rất đáng yêu, Cháu đâu thưa bà?”
“ Cháu qua đời tuần trước, chắc là cháu không nói với anh, cháu bị bệnh máu trắng” người phụ nữ nghẹn ngào
Tôi câm lặng, hai tay bám chặt thành ghế, tôi thấy khó thở, đôi mắt cay cay
“ Hình như cháu có để lại cho anh vật gì đó”
Mẹ Wendy trao cho tôi một bì thư, tôi cố lấy lại bình tĩnh cầm lá thư
Trên bìa thư “ Gửi chú Puth Peterson” viết bằng nét chữ xiêu vẹo của trẻ con. Bên trong là một bức tranh tô chì màu, bãi cát vàng, biển xanh và một chú én nhỏ màu nâu . Phía dưới có dòng chữ “ Con én này sẽ mang tin vui đến cho chú” .............
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn