Gửi: Tue Aug 04, 2009 10:52 am Tiêu đề: Am Ni Cô Tác Giả: Mã Bảo Sơn
AM NI CÔ
Mã Bảo Sơn
Trên núi có trúc, trúc là trúc tía. Dưới núi có am, am là am ni cô.
Trong am ni cô có hai ni cô, ni cô già năm mươi tuổi là sư phụ, ni cô trẻ mười sáu tuổi là học trò. Hai thầy trò ngày nào cũng làm bài, tụng kinh và tiếp nhận đồ lễ của một vài khách hành hương. Họ sống những này dài dằng dặc trong tiếng chuông buổi sớm và tiếng trống ban chiều.
Trước am là một dòng sông, bên sông có một mái nhà tranh, trước nhà tranh là một vạt ruộng vườn mới vỡ hoang. Một cặp vợ chồng trẻ, mùa xuân gieo cấy, mùa thu gặt hái trên thửa ruộng mảnh vườn. Ngày tháng cứ vui vẻ trôi đi trong tiếng nói tiếng cười của hai vợ chồng.
Ở nơi vắng vẻ, nến sáng lửa xanh, ni cô trẻ làm bài thường bị tiếng cười nói vui vẻ bay trên cánh đồng gây nhiễu tâm tư. Cô thầm nghĩ: cuộc sống chồng cày ruộng, vợ dệt cửi hạnh phúc thật!
Ni cô trẻ thường ra sông kín nước, nên hay gặp đôi vợ chồng trẻ cày cấy ở ruộng. Lâu dần họ đã quen nhau, ngày mưa ngày gió, anh nông dân trẻ còn giúp ni cô gánh nước vào chùa. Một hôm ni cô trẻ lại ra bờ sông kín nước, đôi vợ chồng trẻ cũng vừa vặn nghỉ giải lao ở bờ sông. Thế là có một cuộc nói chuyện thú vị.
Anh nông dân hỏi:
-Hằng ngày chú tiểu làm gì trong chùa?
Ni cô đáp:
-Làm bài, tu đạo, cầu kiếp sau…
Anh nông dân hỏi lại:
-Cầu nhân duyên mỹ mãn phải không?
Ni cô lại trả lời:
-Người đi tu thanh tâm, ít ham muốn.
-Cầu quan to lộc dày phải không?
-Tăng ni kiêng cấm, danh lợi mờ nhạt.
-Vậy thì cầu vinh hoa phú quý chăng?
-Cửa phật coi trọng yên tĩnh, thanh thản.
Anh nông dân cả cười:
-Phải chăng chú tiểu cầu mong kiếp sau lại làm chú tiểu?
Trong mắt ni cô trẻ càng mơ màng, mờ mịt, cô nhìn am ni cô vắng vẻ dưới núi, thở dài thầm nghĩ: Mình tu tâm dưỡng tính, nếu kiếp sau còn làm chú tiểu, vậy thì hôm nay còn cầu làm gì nữa? Ni cô trẻ khe khẽ lau giọt lệ trong vắt trên hai má, gánh nước về am. Trên bờ sông, cuộc đối thoại của cặp vợ chồng trẻ còn tiếp tục, chỉ có điều tăng mùi vị trêu ghẹo.
Anh hỏi:
-Nếu có kiếp sau thật, em cầu gì?
Chị đáp:
-Anh đoán xem…
-Cầu quan to lộc dầy chứ?
Chị lắc đầu.
-Cầu vinh hoa phú quý chứ?
Chị vừa lắc đầu, vừa xua tay.
Anh “ồ” một tiếng:
-Anh hiểu rồi, chắc chắn là em cầu kiếp sau làm một ni cô trẻ thanh tĩnh…
Chị giơ nắm tay nhỏ đấm trên ngực anh, nói:
-Bậy nào, bậy nào, anh bậy thật!
Anh chộp luôn tay chị, hỏi dồn:
-Vậy rút cuộc, em cầu gì?
Chị đỏ ửng mặt, đáp:
-Không cầu quan to, không cầu giàu sang, chỉ cầu kiếp sau nhân duyên tốt lành, chỉ cầu kiếp sau lại làm vợ anh….chị vừa nói vừa ngả vào lòng anh, hai anh chị cùng nô nghịch, cứ xoắn xuýt vào nhau trên bãi sông.
Cuộc đối thoại trên bờ sông và cuộc vui đùa của đôi vợ chồng trên bãi sông đã làm xáo động trái tim xuân của ni cô trẻ, tới mức cô cứ bần thần, háo hức, không còn tâm tư nào ngồi yên làm bài, không còn chăm chỉ tu đạo. Ni cô già nhận thấy người học trò này đã hết duyên phận với cửa Phật, liền đưa cô ra khỏi am. Ni cô trẻ bơ vơ không nơi nương tựa, tạm dừng chân trong gia đình anh nông dân nhà tranh vách nứa bên sông. Ni cô trẻ không còn là ni cô trẻ nữa, vợ chồng anh nông dân liền gọi cô là Tiểu nê.
Ni cô già lại hỏi:
-Chị vào cửa Phật cầu quan to lộc dầy phải không?
Chị lắc đầu. Ni cô già lại hỏi:
-Cầu vinh hoa phú quý chứ?
Chị vẫn lắc đầu:
-Vậy thì cầu kiếp sau có nhân duyên mỹ mãn chăng?
Lời ni cô già chưa dứt, thì nước mắt đau đớn của chị đã tuôn trào…
Trên núi có trúc, trúc là trúc tía. Dưới núi có am, am là am ni cô. Trong am có hai ni cô, một ni cô già, một ni cô trẻ mới đến, ngày nào họ cũng làm bài, tụng kinh, cầu kiếp sau….
Minh Tâm ơi , tìm đâu ra cái truyện hay hay ngộ ngộ vậy cô bé ?
Cuộc nhân sinh hình như mãi mãi là một ẩn số để con người sẽ mãi mãi kiếm tìm !
Có lẻ , để được an bình như thiền sư Đạo Hạnh của trăm năm về trước
cũng không dễ gì cho những ai muốn có :
Tác hữu trần sa hữu
Vi không nhất thiết không
Hữu không như thủy nguyệt
Vật trước hữu không không
- Có thì có tự mảy may
- Không thì cả vũ trụ này cũng không
- Có không : bóng nguyệt lòng sông
- Cả hai tuy vậy chẳng không chút nào .
Võ Đình .
Cả bốn nhân vật trong truyện ngắn này , tự bản chất mỗi ngừoi đã có một nội tâm
hoàn toàn khác biệt mặc dù họ đã có cuộc sống vật chất vô cùng đơn giản .
Chị Bạch Tuyết ơi, tưởng đây là chuyện buồn lại làm được chị cười? Em cũng cười theo.
Còn Ngọc Lâm bàn gì siêu quá không hiểu.
Minh Tâm không là đạo Phật nên không tin vào kiếp sau và cũng chẳng hiểu nhiều về bình luận của chị Diệu Đức .
Tuy nhiên nếu thật sự có kiếp sau Minh Tâm sẽ khuyên cô vợ trẻ, đã biến thành ni cô kia, cầu cho anh chồng bội bạc đó kiếp sau trở thành con bò cạp...ha..ha..ha..
...Một câu chuyện hay khi tác giả gửi gấm một cái gì đó mà người đọc phải khám phá thông qua kiến thức và trí tuệ trong khi tất cả các trình độ vẫn cảm nhận một cách thích thú khi nghe kể hay đọc.... Cám ơn LamnVo .
Chưa có diễm phúc ngồi nhậu trong quán nhậu nên Minh Tâm chưa có dịp chứng kiến sự thay đổi vị trí xã hội sau cơn say như Ngọc Lâm đã kể. Tuy nhiên theo lý thuyết của ngài đưa ra về "Tâm" và "Cảnh" thì cũng không thể không đồng ý. Chẳng biết khi ở nhà tranh luận với nhau, BTDH hay NL là người có tiếng nói cuối cùng nhỉ.
Hẹn một ngày sẽ có dịp đi nhậu với NL cùng các bạn quán Hai Bang một chuyến để xác nhận lần nữa và để xem NL có “ngầu” giống như những nhân vật trong “Xóm Mả Thánh Tây” không.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn