TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Về tuổi già
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Về tuổi già

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Khoảnh Khắc Cuộc Sống
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Sat Sep 12, 2009 1:30 am    Tiêu đề: Về tuổi già

DẠO: Lòng không muốn sống xa nhà
     Nhưng trời bắt tội tuổi già biết sao!  


  (Kínhmến gửi về Chú,
ngậm-ngùi đánh dấu ngày mà Chú, vừa tới tuổi 90,phải vào nhà dưỡng-lão,
mặc dù con gái Chú rất thiết-tha muốn được đưa Chú về nhà.)

          Đêm bệnh-viện, sầu tơi trên tóc trắng,
           Người già nằm, bóng hạc lắng chiều sương,  
            Mắt ngu ngơ như nắng lỡ độ đường,
           Nhìn con gái dựa bên giường gà gật.
Đầu ngật ngầy váng vất,
Thương con mình tất bật ngược xuôi,
Mấy ngày qua luôn túc-trực không rời,
Đến tối mịt mới về nơi tổ ấm .
           Bàn tay già chầm chậm,
           Thờ thẩn nắm tay con.
           Từ rãnh mắt xoáy mòn,
        Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ .
                                       X
                                 X       X
 Khuya rồi đó, sao con chưa về ngủ,
 Chuyện tuổi già, con ủ-rũ làm chi.
 Chín mươi rồi, Bố chưa bị cất đi,
 Mình may mắn, có gì mà áo-não .
        Hãy để Bố vào ở nhà dưỡng lão,
          Như mọi người vừa khuyên bảo sáng nay,
          Vì một mai khi rời khỏi nơi đây,
       Khó khăn sẽ theo tháng ngày dai dẳng.
 Bố không muốn mình trở thành gánh nặng,
 Để cho con phải lo lắng miệt mài
 Đời con còn nhiều trách-nhiệm trên vai,
 Đâu cóthể chực-chầu hoài sớm tối.
          Thân gầy còm yếu đuối,
           Sao kham nổi đường xa.
           Thêm việc sở, việc nhà,
        Chuyện con cái, dễ gì mà vất bỏ.
 Người già thường cau-có
 Nằm liệt giường, càng khó tính gấp trăm.
 Dù cho con chẳng quản ngại nhọc nhằn,
 Nhưng chịu đựng tháng năm dài sao thấu.
           Bốvẫn muốn sống đời bên con cháu,
           Dẫu cơ-hàn, mà rau cháo có nhau.
     Bao năm qua mất Mẹ , bấy năm sầu,
           Bố gượng sống với niềm đau-lẻ-bạn.
 Buồn nhớ lại ngày vượt biên hoạn-nạn,
 Bỏ quên hà, chấp-nhận vạn gian-truân,
 Chết trong tay đã nắm chặt chi'n phần.
Mạng sống chỉ ngàn cân treo sợi nhỏ.
        Con thuyền khốn khổ,
          Sóng gió tả-tơi,
    Phút chót đã kề nơi,
          Lối định-mệnh, ai người sống sót.
Tưởng chỉ được nhìn Mẹ, con lần chót,  
Nhưng Trời thương cho trót-lọt qua đây,
Trong khi bao người biển cả vùi thây ,
Giờ sao nữa, chẳng mảy-may tiếc   rẻ.
        Bố chỉ hận mình không còn sức khỏe,
        Đở đần con việc lẻ-tẻ hôm mai,
        Để chiều về, con bớt phải loay-hoay ,
          Được yên nghỉ sau ngày dài kiệt sức.
Khi bị đẩy vào trong phòng hồi-lực,
Bố biết mình gần tới lúc xuôi tay.
Dù thoát nạn hôm nay,
Đời cũng phải rẽ ngay vào lối ngoặc.
         Bố tự biết như ngọn đèn sắp tắt,
       Nên cố tình bẳng gắt mấy ngày qua.
         Nếu chẳng may phải theo gót ông bà,
      Con cũng đở xót xa giờ  đưa tiễn .
 Mai kia rời bệnh-viện,
Con đừng bịn-rịn xót xa,
Hãy nghe lời y-tá dặn ngày qua,
 Mà đưa Bố thẳng ra nhà dưỡng lão.
        Cuộc sống mới dù là mưa hay bão,
         Bố không buồn , tự bảo vẫn còn may,
         Vì biết rằng, chỉ quanh-quẩn đâu đây,
Con cháu    Bố đang vui vầy hạnh-phúc.
Rồi sẽ có những buổi chiều hun-hút,
Bố nặn dần từng phút ngóng người thân.
Nhưng rủi con chẳng tới được một lần,
Bố cũng hiểu, đừng bận tâm ray-rứt.
      Bố không ngại chặng cuối đời khổ cực,
         Nhìn thấy con hạnh-phúc, Bố vui lòng.
         Tuổi đã nhiều, phận Bố thế làxong,
      Con phải sống cho chồng, cho con cái.
 Hứa với Bố, con sẽ không buồn mãi,
Nếu mai này, khi Bố phải ra đi,
Mà con không kịp đến lúc phân-kỳ,
Nói cùng Bố lời chia-ly vĩnh-viễn.
                            X
                       X     X
          Đêm trơn giấc, người con rời bệnh-viện,
          Đôi mắt già quyến-luyến vọng đưa chân.
          Trong ký-ức phai dần ,
       Khuôn  mặt những người thân vùng hiển- hiện.
               Lòng chợt thoáng bùi-ngùi khi nghĩ đến
                Phút lên đường, theo ước-nguyện ba- sinh ,
                Chân bơ-vơ trong tăm tối một mình,
                Mò mẫm lối hành-trình về thiên-cổ.
                                   TRẦN VĂN LƯƠNG  

Về Đầu Trang
Xuân Hồng



Ngày tham gia: 03 Jan 2010
Số bài: 421

Bài gửiGửi: Sun Jan 10, 2010 12:18 pm    Tiêu đề:

 Quy luật bất biến: Sinh , Lão , Bệnh , Tử.
   Lối mòn này ai cũng phải qua.!!!
   
    Mình bây giờ đang già trong nhóm người trẻ , mà lại là trẻ trong nhóm người già..hic hic.. Chào Annie chúc sức khoẻ.
Về Đầu Trang
Xuân Hồng



Ngày tham gia: 03 Jan 2010
Số bài: 421

Bài gửiGửi: Sun Jan 10, 2010 12:23 pm    Tiêu đề:

Snow White cho Xuân Hồng xin lổi nha,
   Chúc Bạn vui khoẻ.
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Khoảnh Khắc Cuộc Sống Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân