TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Chuyện một người bị nhiễm COVID-19
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Chuyện một người bị nhiễm COVID-19

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
Mây tím



Ngày tham gia: 24 Oct 2007
Số bài: 9655

Bài gửiGửi: Thu Jul 02, 2020 1:02 pm    Tiêu đề: Chuyện một người bị nhiễm COVID-19
Tác Giả: Vũ Đình Trọng

Chuyện một người bị nhiễm COVID-19

Tính đến cuối Tháng Sáu, năm 2020, Salt Lake County là quận hạt có nhiều người nhiễm COVID-19 nhất Utah: 11,166 ca trong số 22,217 ca của tiểu bang. Trong có, ít nhất có một người Việt, bà Nguyễn Mai Phương, một người không lạ với cộng đồng người Việt ở Utah, qua những sinh hoạt cộng đồng từ nhiều năm qua, nhất là sinh hoạt báo chí.

Xin mời độc giả theo dõi câu chuyện bà Mai Phương, bị dương tính với COVID-19, rồi cùng gia đình chiến thắng con virus này như thế nào qua lời kể của người trong cuộc.


“Tôi sống là nhờ chồng con...”
(Lời kể của bà Nguyễn Mai Phương)

Bà Nguyễn Mai Phương, chụp Tháng Tư năm 2020, trước khi bị dương tính với COVID-19. Hình: Mai Phương cung cấp


Khoảng giữa Tháng Hai, trong chuyến bay từ Pheonix (Arizona) về Salt Lake City (Utah), tôi tình cờ ngồi cạnh một phụ nữ bị cảm cúm, bà ấy cứ ho suốt chuyến bay. Về nhà đúng 24 tiếng sau, tôi... giống bà ấy, thậm chí còn hơn. Cổ họng tôi đau kinh khủng, ho dữ dội, người mệt mỏi, nhưng lại không bị sốt.

Chồng tôi là bác sĩ quân y QL.VNCH, đi tù về được qua Mỹ anh tiếp tục học về thuốc nên dù chỉ làm Medical Computing, tôi cũng xem như tôi có một bác sĩ riêng 24/24, phục vụ tận tình, chu đáo, lại không đòi... tiền khám bệnh. Tôi ho, anh mua thuốc ho cho tôi uống, nói đau cổ họng, anh xin bác sĩ thuốc trụ sinh cho tôi uống, nói chung chẳng ai chu đáo bằng.

Thế mà tôi cứ ho dai dẳng cho đến cuối tháng Năm. Chợt nhớ đầu tháng Sáu có hẹn với bác sĩ gia đình nên tôi gọi lại phòng mạch, nhân đó kể luôn chuyện mình bị ho dai dẳng. Bác sĩ yêu cầu đi test COVID-19 trước khi gặp.

Tôi test COVID-19 ngày Thứ Tư, 27 Tháng Năm. Mấy hôm trước không sao, đúng ngày đi test về thì đêm hôm đó tôi bị đau bụng, thêm chóng mặt và buồn nôn. Cơ thể tôi như không còn chút sức lực nào, càng lúc càng mệt, thở không nổi. Chồng tôi bắt mạch, thấy mạch yếu quá nên chở tôi vào bệnh viện gần nhà.

Tại phòng cấp cứu, y tá hỏi tôi đã thử COVID-19 chưa. Tôi nói mới thử nên chưa có kết quả. Họ đẩy tôi vào khu vực cô lập, bỏ mặc chồng tôi và An, con trai út của tôi trong sự ngơ ngác, vì chẳng kịp nói gì với nhau cả. Tôi được bác sĩ truyền dịch, cho thêm thuốc giảm đau để tôi được dễ chịu. Họ bắt đầu thực hiện một số test như đo tim mạch, chụp X-ray phổi, thử máu, đo lượng oxy trong màu, v.v... Hơn 3 tiếng sau, họ gọi chồng tôi đến đón tôi về với dòng chữ ghi trong hồ sơ bệnh án: “Tình nghi COVID-19! ”

Nhờ được truyền dịch, nên tôi thấy dễ chịu hơn. Chồng tôi liên lạc với bác sĩ, xin mua thuốc trị phổi, và anh cũng đã chuẩn bị cho tôi khá nhiều vitamin như B, C, D3, Zinc,... để tăng sức đề kháng cơ thể tôi lên.

Đến Chủ Nhật, phòng test gởi email cho tôi thông báo kết quả. Con trai tôi xem rồi la lên: “Mẹ ơi! Mẹ bị COVID-19 rồi! ” Nhìn kết quả mà tôi vẫn chưa tin là mình bị dương tính. “Biết đâu họ test sai! ” Tôi nghĩ thế.


Kết quả test COVID-19 của bà Mai Phương. Hình: Mai Phương cung cấp


Không cần test lại, vì ngay ngày hôm sau tôi đã thấy hơi thở mủa mình khó khăn hơn, có chút gì đó vướng víu, không bình thường. Cả ngày tôi rất mệt mỏi, rồi bắt đầu ho. Ho từng tràng như súng liên thanh, ho như muốn xé ruột, xé gan.

Qua Thứ Ba, tôi mệt lắm, dù vẫn không sốt. Tôi chỉ ngồi dậy ăn chút gì đó chồng tôi nấu, rồi lại nằm. Đến giờ uống thuốc, anh đánh thức tôi dậy uống, rồi lại nằm. Ngày hôm đó tôi ho nhiều lắm. Ho từng tràng, càng ho càng chóng mặt, mắt hoa cả lên.

Tôi đề nghị chồng tôi là bây giờ chúng tôi sẽ cô lập, mỗi người một phòng. Chồng tôi không chịu. Anh ấy nói nếu tôi bị dương tính thì anh ấy chắc cũng bị rồi, không sao hết. Anh nói: “Vả lại, em ẩu tả lắm. Em ngồi cạnh anh thì anh còn canh em được chứ em ở phòng riêng, chẳng chịu nói gì hết, cứ chịu đựng thôi thì anh biết làm sao. Thôi em cứ nằm bên cạnh anh để anh trông chừng.” Nhưng tôi không chịu, nói sẽ nghe lời anh, nhưng phải ở riêng phòng, lúc đó anh mới chịu.

Con trai út sợ mình lây bệnh cho mẹ, nên cũng muốn test xem mình có bị hay không. Tuy nhiên người ta không cho test vì cháu không có triệu chứng gì. Lần đi thứ tư, cháu phải nói dối có bị ho nên mới được test. Kết quả âm tính nên cháu cũng nhẹ lòng hơn, vì biết không phải mình làm cho mẹ bệnh.

Qua Thứ Tư, hơi thở tôi ngắn đi thấy rõ, cứ hít vào chút xíu là phải thở ra, không thể hít vào sâu được. Lồng ngực tôi càng lúc càng nặng, tới chiều thì tôi thấy không ổn, nên hai cha con chở tôi vào bệnh viện. Ba người chúng tôi đang ở trên xe thì Đan, con trai lớn của tôi (đang học bác sĩ, nội trú năm thứ hai về thần kinh) gọi phone muốn tôi chờ cháu về khám kỹ cho tôi lần nữa trước khi tôi vào bệnh viện. Cháu sợ coronavirus xâm nhập vào trung khu thần kinh như bệnh nhân cháu đang theo dõi. Điều này rất nguy hiểm. Hình như điều lo sợ của cháu là đúng, chỉ một lúc sau, khi cháu chưa kịp đến thì hai chân tôi tê cứng không đi được nữa.

Tại phòng cấp cứu, cô y tá đẩy xe đưa tôi vào trong, cô nói với tôi: “Now! You can say goodbye your family.” Tôi chưa kịp hiểu điều đó nghĩa là gì, tính hỏi cô ấy tại sao cô lại nói như vậy, thì chồng con tôi chạy lại ôm lấy tôi. Anh xoa đầu tôi bảo là “Em đừng lo, anh để trong ví em cái phone với sợi dây charge. Em vô đó, có gì cần thì em gọi ra ngoài cho gia đình yên tâm.” Anh lúc nào cũng lo cho tôi như con nít vậy.

Thằng con út của tôi ôm lấy mẹ nói: “Mommy, don’t worry mommy. Mommy will be OK! Mommy will be OK! ”

Tôi không hiểu họ có nghĩ là ôm tôi sẽ bị lây bệnh không, nhưng phản ứng tự nhiên của tình thương nên tôi cũng ôm lấy hai bố con.

Lúc cô y tá đẩy xe tới cánh cửa vào trong, một nhân viên mặc đồ bảo vệ y tế đi ra đón tôi, còn cô y tá thì dừng lại ở đó, lúc đó tôi mới hiểu tại sao cô ấy lại nói tôi từ giã gia đình. Những bệnh nhân vào trong này chỉ có 2 con đường, một là sẽ trở ra, hai là sẽ rút ống thở rồi đưa vào nhà xác.

Khi có kết quả dương tính với COVID-19, tôi không nghĩ tới cái chết, vì tôi không sợ. Sống tới tuổi này, với tôi cũng đủ rồi. Ông Trời đã cho tôi quá nhiều ưu đãi, hai đứa con đều sống tốt, có lý tưởng, người chồng thì thương yêu mình hết lòng, thế là quá đủ cho một đời người. Ba bố con họ đã cho tôi quá nhiều hạnh phúc, thế nên tôi sẽ không để họ phải buồn khổ, nên tôi sẽ không chết lúc này.

Trong khu cô lập, bác sĩ cho truyền dịch và làm nhiều test khác cho tôi. Lần này may mắn hơn là chỉ ở đó chừng 2 tiếng thì bác sĩ gọi chồng tôi tới đón tôi về.

Sáng hôm sau tôi thấy dễ chịu hơn. Cảm giác chân không còn tê, lồng ngực cũng nhẹ hơn. Tôi nghĩ do tác dụng của chai dịch được truyền hôm qua. Ngày hôm sau nữa, tôi trở lại cảm giác mệt nhưng không dữ dội như hôm đi cấp cứu.

Qua hai lần cấp cứu, tôi nhớ lời bà bác sĩ gia đình khuyên tôi nghỉ ngơi nhiều, uống thật nhiều nước, uống thuốc khi cần thiết, như bị ho uống thuốc ho, nhức đầu thì uống thuốc nhức đầu,... Điều quan trọng là khi cảm thấy không chịu được nên vào bệnh viện, quan trong nhất là phải vào cấp cứu sớm.

Và nếu không nhờ tình yêu thương của chồng con tôi, thì có lẽ, tôi cũng không thể kể câu chuyện này.


“Phải tỉnh táo trong mê hồn trận của đại dịch”
(Lời kể của ông Nguyễn Đức Mạnh)

Ông bà Nguyễn Đức Mạnh và Nguyễn Mai Phương. Hình: Mai Phương cung cấp


Tôi và vợ tôi đều có tiền sử ung thư, dù đã được chưa khỏi, cộng thêm lớn tuổi nên dễ bị virus tấn công, nhất là coronavirus.

Tôi đón nhận việc nhà tôi bị dương tính COVID-19 môt cách bình thản, hay ít nhất như thế vì tôi chính là chỗ dựa của nhà tôi.

Tôi là một bác sĩ trong binh chủng Nhảy Dù của QL.VNCH, qua đây cũng tiếp tục theo học ngành y, dù không được khoác áo bác sĩ nữa nhưng cũng còn chút hiểu biết về y học.

Vì chúng ta không biết nhiều về coronavirus, nên điều quan trọng là phải phòng ngừa và biết tăng cường sức đề kháng của cơ thể để có sức chống chọi với virus khi bị nó xâm nhập.

Ngay trong Tháng Hai, khi nhà tôi bị ho, tôi đã cho dùng thường xuyên một số vitamin như B, C, D3, và Zinc (kẽm). Người từ 60 tuổi trở lên, nếu ăn uống không được nên có thêm isolate protein để tăng cường dinh dưỡng trong cơ thể, giúp cơ thể khỏe hơn. Ngoài ra nên uống đều đặn một số vitamin nhằm tăng sức đề kháng của cơ thể. Đương nhiên số lượng uống thế nào thì nên hỏi bác sĩ, chứ đừng thấy thuốc bổ nào cũng uống.

Lần đầu tiên chở nhà tôi đi cấp cứu. Khi họ đẩy nhà tôi vào khu cô lập, họ chỉ đưa tôi một số phone nói ít nhất hai tiếng sau hãy gọi vào với mã số đó, để biết tin tức của vợ tôi, chỉ được một người gọi thôi. Nhìn nhà tôi đi qua cánh cửa đó, không biết có trở ra hay không. Cả đời sống với nhau, rồi bây giờ có thể không gặp được nhau hay sao? Lòng tôi đau như xát muối. Tôi lo mất vợ chứ!

Rõ ràng chúng ta đang ở trong mê hồn trận của đại dịch COVID-19, vì mình chưa hiểu gì về con virus này, cách nó lây bệnh ra sao, v.v... bình phục như thế nào, nên phải thật tỉnh táo.

Khi vợ tôi bị COVID-19, tôi theo dõi thường xuyên hơi thở của cô ấy, có mệt nhọc không, có khó khăn không,... Tôi cũng nghĩ mình có thể mất đi người thân yêu nhất của mình. Tâm trạng kinh hãi nhất là khi đưa nhà tôi vào phòng cấp cứu. Vợ mình ngồi trên chiếc xe, được đẩy vào trong, cánh cửa tự động khép lại, lúc đó hai chúng tôi ở hai thế giới khác nhau. Lúc đó không biết định mệnh như thế nào: Cánh cửa sẽ mở, tôi đón nhà tôi về hay sẽ phải lo hậu sự cho vợ mình. Đó là cảm giác vừa đắng lòng và đau đớn.

Một tuần sau, lại đưa vợ vào vì chân cô ấy trở nên nặng nề. Tôi hơi sợ, vì những người bị nhiễm virus, không chỉ riêng COVID-19, hay bị viêm dây thần kinh, khiến chân bị bại xụi. Chúng tôi ở bên ngoài chỉ biết cầu nguyện.

Lần này chỉ ở bệnh viện hơn hai tiếng. bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân, chỉ yêu cầu về gặp bác sĩ thần kinh. Ngoài uống thuốc chỉ định, tôi tiếp tục cho nhà tôi uống thêm vitamin, cho thêm isolate protein vào sữa, nên vợ tôi khỏe hơn.

Bây giờ tôi nghĩ đến hậu quả, như hơi thở vợ tôi vẫn còn yếu, và ngắn. Cô ấy không thể hít thở sau như trước, điều đó có nghĩa là phổi vẫn bị tổn thương, chưa hồi phục. Cho đến bao giờ hồi phục thì chưa biết. Rồi còn những “dư chấn” nào khác không? Ngay cả bác sĩ cũng không dự đoán được. Điều quan trọng là tôi phải theo dõi kỹ cô ấy, nếu có biểu lộ gì bất thường thì báo với bác sĩ, hoặc đưa vào bệnh viện.

Nhìn lại tôi thấy rằng, khi gia đình có người bệnh đừng hốt hoảng, phải chấp nhận đối đầu với con virus này. Nên nhớ tỷ lệ chết vì COVID-19 cũng chỉ khoảng 6% thôi. Quan trọng là phải sáng suốt, bình tĩnh theo dõi tiến triển của bệnh, đặc biệt theo dõi hơi thở bệnh nhân. Nếu mệt một chút nên đưa vào bệnh viện, đừng để quá nặng.

Người bệnh mất nhiều trong nhà thường hầu hết rơi vô những người phải đặt máy thở. Nếu để nặng mà đưa vào bệnh viện rồi phải dùng máy thở, thì cơ hội sống chỉ còn từ 15% đến 30% thôi. Đó là theo thống kê của CDC Utah. Cũng theo CDC Utah, một người bị dương tính COVID-19 sau 3 tuần lễ mà còn sống, coi như khỏi, không cần test lại.

Nhà tôi đã sống qua tuần thứ tư, kể từ ngày biết mình dương tính.

Ơn trời!

Vũ Đình Trọng

Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân