Gửi: Tue Apr 07, 2015 1:22 pm Tiêu đề: Đất Mẹ Tác Giả: Bông Lau
ĐẤT MẸ
KHÔ như Tiếng Cười Điên Nhớ Nước*
HÉO tựa mài mực cạn Ngài Sanh*.
LÁ vàng son, ước quẩn quanh,
GAN này Mẹ gánh Núi đồi giúp con:
CÂY nghiêng đón nắng hoàn-cầu đến
ĐỈNH trông lên gió đại dương về.
NGỰ hoàng chợt tỉnh cơn mê :
ĐẦY hương
quê mới
linh hồn Duy-Tân.
ĐẦY như nước cuốn lâng-lâng,
VƠI đi quầng mắt : Mẹ là Quê hương;
GIỌT thương nhớ qua ran-rát nắng,
LỆ cảm thông thổi cuống-cuồng lau .
NƯỚC theo Hồn Nước lao-xao,
SÔNG Dinh mạch chảy…nao-nao lòng người;
HƯƠNG còn đọng lại Tiếng Cười :
Mẹ trên Đất Mẹ của Người Âu-Cơ .
( Viết cho Phanrang-DuyTân )
NEW ORLEANS - THÁNG BA, 2015
( BÔNG LAU )
* Vua Thành-Thái giả điên.
* Dân địa-phương kính-trọng gọi Mẹ Vua Duy-Tân là Ngài Sanh.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn