TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Người Mỹ dạy bài học về Cô bé lọ lem như thế nào ???
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Người Mỹ dạy bài học về Cô bé lọ lem như thế nào ???

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Lời Hay Ý Đẹp
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
CINDERELLA



Ngày tham gia: 08 Jul 2009
Số bài: 19

Bài gửiGửi: Fri Sep 12, 2014 12:12 pm    Tiêu đề: Người Mỹ dạy bài học về Cô bé lọ lem như thế nào ???

Câu chuyện rất thú vị không cần một đề tài đạo đức dài dòng khô khan


Người Mỹ dạy bài học cô bé lọ lem như thế nào?


Người Mỹ dạy bài học cô bé lọ lem như thế nào?

Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

- Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

- Em thích cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

- Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?

- Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.

- Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.

- Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

- Vì sao thế?

- Vì... vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

- Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.

Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?

- Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

- Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?

- Đúng ạ.

- Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?

- Không ạ.

- Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?

- Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

- Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?

- Chính là Cinderella ạ.

- Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?

- Phải biết yêu chính mình ạ.

- Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bẳn thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?

- Đúng ạ, đúng ạ!

- Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?

- Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

- Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?

-Có, học sinh vỗ tay


Cô bé lọ lem


Cô bé lọ lem

Ngày xửa ngày xưa ở một nơi xa xôi có một ông nhà giàu góa vợ, sống trong một căn nhà lớn xinh đẹp với đứa con gái duy nhất. Ông dành cho cô con gái xinh đẹp dễ thương tất cả tình yêu thương ông có và tất cả những gì cô bé muốn: áo quần đẹp đẽ, một con ngựa và một con chó con. Dù vậy ông biết rằng con gái ông cần sự chăm sóc của một người mẹ hiền. Ông tục huyền, ông cưới một phụ nữ có hai cô con gái trạc tuổi con ông, hy vọng hai cô này sẽ vui đùa với con gái ông.

Điều đáng buồn là người đàn ông tốt bụng không may qua đời sớm và bà mẹ kế bắt đầu để lộ tính tình thật sự của bà. Bà lạnh lùng khó khăn, chì chiết ganh tị với sắc đẹp và nét dịu dàng của cô con chồng, những đức tính càng làm rõ sự xấu nết và xấu người của hai cô con gái bà – Anatisia và Drizella. Hai cô con riêng của bà ăn mặc đẹp đẽ, giàu sang nhưng cô con gái của chồng phải mặc vải trơn, thô ráp và đeo khăn yếm của người đầy tớ, làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà. Cô bé phải dậy từ trước lúc mặt trời mới chớm mọc, gánh nước, đốt lò lửa, nấu ăn và chùi nhà. Khi cô đã xong việc, cô thường đến gần chỗ lò sưởi và ngồi giữa những tro tàn và gỗ cháy, vì thế cô tên là Cô Bé Lọ Lem.

Bà mẹ kế và hai cô con gái ở trong những phòng ngủ rộng xinh đẹp và sang trọng, nhưng Cô Bé Lọ Lem chỉ được ở trên căn gác lửng gần dưới mái nhà nơi mà có các con chuột nhắt sống. Mặc dù đời sống vô cùng cực khổ và buồn tủi như vậy, Lọ Lem vẫn dễ thương, nhu mì và tin rằng một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với cô.

Cô làm bạn với những con chim đến hót ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy mỗi sáng. Cô làm bạn với những con chuột nhắt ở chung phòng với cô. Cô đặt cho chúng tên, và may cho chúng những bộ quần áo bé tí tẹo với mũ trùm đầu. Về phần chúng, đám chuột nhắt vô cùng yêu mến cô vì cô thường cứu chúng ra khỏi những bẫy chuột hay nanh vuốt của Quỷ Sứ, tên con mèo có tính tình hung dữ của bà mẹ kế.

Mỗi buổi sáng, Lọ Lem lo thức ăn sáng cho cả nhà, tô sữa cho con mèo, xương cho chú chó, lúa mạch cho con ngựa, bắp và ngũ cốc cho những con gà, ngỗng và vịt trong sân nông trại. Sau đó cô mang đĩa thức ăn sáng lên tận phòng cho bà mẹ kế và Anatasia và Drizella.

“Mang quần áo tao đi ủi và đem về đây nội trong một giờ, ” Drizella ra lệnh, “Đừng quên khâu quần áo tao, và phải làm cho xong, đừng kéo lê cả một ngày trời, ” Anatasia đòi hỏi. Mẹ kế ra lệnh, “Đem đồ dơ đi giặt và làm tròn bổn phận của mày. Làm sạch tấm thảm đỏ lớn ở phòng khách, rửa các cửa sổ, và những tấm thảm lớn nhỏ khác. ”

“Thưa mẹ vâng, vâng Drizella, vâng Anatasia. ” Lọ Lem vui vẻ trả lời và đi làm việc của mình, không một chút buồn rầu.

Và bây giờ là những gì đang xảy ra ở bên kia thành phố cô ở, nơi trong lâu đài Hoàng Gia, nhà Vua đang nói chuyện với ngài đại công tước.

Vị vua già nói, “Đã đến lúc Hoàng tử phải cưới vợ và có mái ấm gia đình. ”

“Vâng, tâu Hoàng Thượng, nhưng Hoàng tử phải gặp cô gái Hoàng tử sẽ yêu mến đã. ”

“Nhà ngươi nói đúng. Chúng ta sẽ mở dạ vũ và mời tất cả những cô gái trẻ trong vương quốc đến. Chắc chắn Hoàng tử sẽ phải lòng một cô gái. ”

Khi nhận được tin có dạ vũ, Anatasia và Drizella nhảy cỡn lên vì sung sướng. “Dạ vũ, dạ vũ, tụi mình sẽ đi dạ vũ. ” Lọ Lem nói, “Tôi cũng được mời nữa, theo lệnh của Hoàng Gia, mọi thiếu nữ chưa chồng đều được mời. ” Hai cô con gái cười phá lên nghĩ rằng Lọ Lem đi dạ hội mang theo cái chổi và mang yếm đầy tớ, nhưng bà mẹ với nụ cười nham hiểm nói là Lọ Lem có thể đi nếu cô làm xong hết mọi việc.

Hai cô gái đồng thanh, “Vâng, nếu... ”

Hai cô gái cả ngày chọn quần áo, sửa soạn sắc đẹp trong khi Lọ Lem bận việc còn hơn ngày thường, vì cô còn phải ủi quần áo cho hai cô con riêng, thắt nơ áo, chải bụi váy đầm...

Khi xe ngựa đến đón bà mẹ ghẻ và hai cô con riêng thì Lọ Lem không có được một phút để sửa soạn. “Vậy là mày sẽ không đi dạ vũ được... Nhưng đừng lo, sẽ có những dạ vũ khác sau này... ” Thế rồi ba mẹ con lên xe ngựa.

Lọ Lem leo lên cầu thang tối vào phòng mình và ngồi xuống, nhìn buồn rầu qua ánh trăng đến tòa lâu đài ở xa xa đèn rực sáng. Bỗng nhiên, một luồng sáng hiện ra sau lưng cô. Nhìn lại sau lưng, cô thấy là cây đèn cầy của cô được thắp sáng và xuyên qua ánh sáng đó, cô thấy một chiếc áo dạ vũ thật xinh đẹp. Những con chim và chuột - bạn nhỏ của cô – đã dành cho cô một sự ngạc nhiên, điểm trang bằng những hạt cườm và ren mà chúng tìm thấy trong nhà.

Cô nhanh chóng mặc vào và chạy xuống cầu thang, “Khoan đi đã, chờ tôi với. ” Nhưng khi Anatasia và Drizella thấy cô, chúng la lên giận dữ, “Mày ăn cắp ren và cườm của tao. ” Thế là chúng xé áo quần Lọ Lem đang mặc ra từng mảnh.

Khóc ngất, Lọ Lem chạy băng qua sân nhà tới ngôi vườn. Cô ngồi bệt xuống băng đá và khóc thổn thức. “Thôi xong rồi, chả được gì hết, mình hết cách rồi, mình sẽ bỏ cuộc. ” Nhưng cũng chính lúc đó, trong đám bụi sáng kỳ ảo, hiện ra một bà phúc hậu, béo tròn, đội mũ trùm đầu. “Đừng nói thế, cô bé. ” Giọng bà ngọt ngào. “Lau nước mắt đi con, con sẽ không đi dạ vũ trong khi vẫn khóc lóc như thế. ” Lọ Lem ngừng khóc và hỏi, “Bà là ai? ”

“Ta là bà tiên mẹ đỡ đầu của con, ” bà nhẹ nhàng nói, “Mình không còn nhiều thì giờ đâu, bây giờ con kiếm cho ta một trái bí rợ. ” Lọ Lem không hiểu gì, nhưng cô cũng chạy đi kiếm một trái bí rợ thật bự. Bà tiên vẫy chiếc đũa tiên và nói những lời làm phép. “Salagadoola, Manchaca bula, bibidi-bobbed-boo. ” Trái bí rợ từ từ leo lên trên cành dây, những cọng râu trở thành những bánh xe và phút chốc cả trái bí biến thành một chiếc xe ngựa kéo.

“Bây giờ, ” bà nói, “mình cần vài con chuột nhắt. ” Bốn con chuột nhắt bạn nhỏ của Lọ Lem chạy ra phía trước. Bà tiên lần này vẫy chiếc đũa, lẩm nhẫm câu chú, bốn chú chuột nhắt trở thành bốn chú ngựa và được gắn vào trước xe. Cũng một vài cái vẫy của chiếc đũa, bà biến con ngựa già thành gã điều khiển xe ngựa, và chú chó Bruno thành người mở cửa xe ngựa. Sau cùng bà nói, “Đến lượt con. ” Trong chớp nháy, bà biến Lọ Lem thành một cô gái ăn mặc dạ hội xinh đẹp, dưới đôi chân lấp lánh một đôi giày bằng pha lê đẹp nhất trần gian.

Khi Lọ Lem leo lên xe ngựa, bà tiên nghiêm trang dặn nàng, điều quan trọng nhất không được quên là Lọ Lem không được ở quá 12 giờ đêm. Bởi vì nếu nàng ở quá chỉ một phút, mọi sự sẽ trở thành như cũ, bí rợ, bốn con chuột, con ngựa già, chó Bruno và nàng Lọ Lem sẽ trở thành cô bé ăn mặc nghèo khổ. Lọ Lem hứa sẽ rời dạ vũ trước nủa đêm, và nàng vui vẻ ra đi để đến lâu đài Hoàng Gia.

Buổi dạ vũ đã bắt đầu khi nàng đến nơi. Vị hoàng tử đang cúi đầu chào hai cô gái thứ hai trăm mười và mười một – hai nàng Anatasia và Drizella xấu xí. Bỗng dưng hoàng tử nhìn lên và nhìn ra ở lối vào. Sửng sốt đến mê mẫn khi thấy nàng thiếu nữ xinh đẹp mà hoàng tử thấy không ai đẹp hơn. Hoàng tử bỏ mặc hai cô gái, bước nhanh ra để nắm tay dắt vào sảnh đường cô gái mới đến.

Con trai của nhà Vua suốt đêm đó không khiêu vũ với ai ngoài cô gái đến sau cùng. Hoàng tử không rời tay Lọ Lem. Hai cô chị em con bà dì ghẻ và cả bà tự hỏi cô này từ đâu đến. Những thiếu nữ khác thề rằng họ sẽ bắt chước lối ăn mặc của Lọ Lem ngày mai. Chỉ riêng nhà Vua chắt lưỡi mừng thầm là kế hoạch của ngài đã thành công, hoàng tử đã gặp được người trong mộng của chàng.

Khi đồng hồ của cung điện điểm chuông nửa đêm thì Lọ Lem chợt nhớ lời dặn của bà tiên, mẹ đỡ đầu của nàng. “Tôi phải về. ” Nàng la lên, vuột ra khỏi bàn tay của hoàng tử và chạy xuống thang lầu. Hoàng tử và đại công tước chạy theo sau lưng bén gót. Một chiếc giày pha lê của nàng sút ra rơi trên cầu thang, nhưng nàng bỏ mặc, nhanh chân chạy đến cỗ xe và leo lên. Khi xe ngựa ra khỏi cổng lâu đài thì chuông đồng hồ điểm lần cuối. Trong phut chốc, Lọ Lem trở về nguyên hình là một cô gái nghèo khổ, đứng giữa trái bí rợ, con chó, con ngựa già và bốn con chuột nhắt. Tất cả chỉ còn lại là một chiếc giày pha lê lấp lánh trên một bàn chân của nàng.

Sáng hôm sau, nhà Vua ra chiếu là sẽ hỏi cưới cho Hoàng tử cô gái đã đánh rơi chiếc giày pha lê. Đại công tước cầm lệnh truyền và đi khắp vương quốc thử giày, từ các công chúa đến công nương tới các cô gái dân dã. Chẳng có chân cô nào vừa với chiếc giày. Sau cùng phái đoàn đến nhà của Lọ Lem. Bà mẹ vui mừng đi đánh thức hai cô gái lười biếng con của bà, tin rằng một trong hai cô sẽ thử vừa chiếc giày và sẽ trở thành vợ hoàng tử. Sau khi đó, bà lặng lẽ theo chân lên phòng của Lọ Lem khi cô bé về phòng để trang điểm sơ qua để ra gặp đại Công tước. Bà khóa cửa từ bên ngoài, nhốt kín Lọ Lem mặc cho cô bé khóc lóc thảm thiết. Bà thản nhiên bỏ chìa khóa vào túi và xuống lầu. Bà cười gian ác, nhưng bà không biết hai chú chuột nhắt đi theo và nhẹ nhàng ăn cắp chìa khóa khi bà đang bận rộn nhìn hai con bà thử giày.

Đại công tước sau khi nhìn thấy những hai lần thử giày vô vọng của hai cô, lấy lại chiếc giày và chuẩn bị đi đến nhà kế tiếp, thì Ngài nghe tiếng nói từ sau, “Đại công tước, cho tôi thử giày với! ” Bà mẹ kế bước tới cản đường Lọ Lem, nhoẻn miệng, “Đại công tước, đây chỉ là con bé đầy tớ nhà tôi. ” Nhưng đại công tước đẩy bà ra, nói, “Lệnh nhà Vua, thiếu nữ nào cũng được thử giày cả, ” và lấy chiếc giày pha lê đưa ra.

Bà mẹ kế còn một kế mưu hiểm sau cùng, bà giả vờ trượt chân, té vào người tùy tùng của đại công tước vốn đang cầm chiếc giày, chiếc giày văng lên, vỡ xuống đất thành những mảnh vụn. Vỉ đại công tước la lên, “Ta phải thưa bẩm với nhà Vua như thế nào đây? ”

Lọ Lem bỏ tay vào túi, nhẹ nhàng lôi ra chiếc giày pha lê xinh xắn, “Thưa đại công tước, tôi con giữ chiếc giày pha lê kia ở đây. ” Vị đại công tước bỏ chiếc giày vào chân nàng, chiếc giày vừa vặn khít khao. Đúng lúc đó, bà tiên mẹ đỡ đầu của Lọ Lem hiện ra, chấm nhẹ đũa thần vào người Lọ Lem, biến cô bé trở lại là cô thiếu nữ đẹp tuyệt trần hôm trước đã khiêu vũ suốt nửa đêm với hoàng tử. Nàng hiện nguyên hình là cô bé đã chiếm lấy trái tim hoàng tử tối qua.

Lọ Lem được kiệu hoàng gia chở về hoàng cung. Ở đó, giữa những lời chúc tụng nồng nhiệt và những tiếng chuông vang lên khắp cung điện, cô bé Lọ Lem làm đám cưới với hoàng tử... và họ sống hạnh phúc muôn đời bên nhau.




Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Lời Hay Ý Đẹp Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân