Gửi: Thu Jun 05, 2014 7:06 pm Tiêu đề: Ý nghĩa của các từ Đại đức, Thượng tọa và Hòa thượng
Ý nghĩa của các từ Đại đức, Thượng tọa và Hòa thượng
Tác Giả
Phượng Nghi
Theo nghĩa chung thì Đại đức, Thượng tọa và Hòa thượng đều là những tu sĩ Phật giáo, là chư Tăng, cũng còn gọi là Tỳ kheo (Bhiksu - Bhikkhu), và theo tên gọi chung vốn có từ trước thời Đức Phật thì đó là các vị sa môn (Sramana - Samana) tức là các tu sĩ, lìa bỏ gia đình, sống thanh bần, ẩn dật…
Ba từ ngữ trên đều dùng để tôn xưng, do người khác nêu lên để tỏ sự kính trọng đối với một vị tu sĩ Phật giáo có trí tuệ, đức độ, chứ không phải dùng để tự xưng. Để tự xưng, thường thì các vị đạo hạnh ưa dùng từ Tỳ kheo trước pháp danh.
Trường hợp này cũng như các từ tôn xưng Ngài, Đức, Tôn đức, Tôn giả… vậy, không ai tự xưng mình như thế cả.
Giáo hội Phật giáo Việt Nam hiện nay phân biệt như sau:
- Đại đức: vị Tăng thọ Đại giới (250 giới sau ít nhất 2 năm thọ giới Sa di (10 giới) và tu tập ít nhất 2 năm, tuổi đời ít nhất là 20 tuổi.
- Thượng tọa: Vị Đại đức có tuổi đạo ít nhất là 25 năm (tuổi đời trên 45 tuổi).
- Hòa thượng: vị Thượng tọa có tuổi đạo ít nhất là 40 năm (tuổi đời trên 60 tuổi).
Danh hiệu "Đại lão Hòa thượng" được dùng để gọi những vị Hòa thượng có tuổi đạo từ 60 năm trở lên, và thường tuổi đời trên 80 tuổi.
Tuy không dùng để tự xưng, các từ ngữ này cũng thường được dùng trước pháp danh trên các giấy tờ, thông bạch, văn thư… của chùa và Giáo hội.
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn