Lâu lắm rồi cuộc sống như vô-định,
Lênh-đênh mãi không lưu lại chút tình,
Không ngày mai...không một lần toan-tính,
Và cứ thế...như rong chơi đời mình...
Ngày lại ngày len-lõi từng con đường,
Mưa lạnh, nắng nóng khoảng trống mênh-mông,
Còn đoạn nữa đột-nhiên chân chùn-bước,
Đường không phẳng...nhấp-nhô...bóng hoàng-hôn...
Quay về sau lưng đường không lưu dấu,
Xa thẳm trước mặt còn nhiều lênh-đênh,
Xin thắp cho tôi ánh - sáng ngọn nến,
Để tôi thấy lối...tìm về đường xưa...
Bềnh bồng nỗi trôi theo từng nhịp sóng
Mênh mông, lênh đênh giữa biển đời
Không một toan tính, cứ thế rong chơi
Mặc cho tháng ngày thản nhiên chạy nhảy
Thời tiết đổi thay bước chân vẫn vậy !
Thản nhiên tiến tới âm thầm, vô hình
Thẳng thắn cong queo, chấp nhận lặng thinh
Khệnh khạng hướng nhìn ngày mai mờ mịt
Khắp mọi nẻo đường, miên man vô định
Bình minh, hoàng hôn cảnh vật vô tình
Trưa nắng chiều mưa, chân bước một mình
Bằng phẳng gập ghềnh không lưu dấu vết… QuangBĐ
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn