TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - ANH HÙNG - Truyện Thơ
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

ANH HÙNG - Truyện Thơ

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Thơ
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Mon Mar 10, 2008 2:33 am    Tiêu đề: ANH HÙNG - Truyện Thơ - (DIÊM KHÁNH)








ANH HÙNG
(Phỏng theo “Truyện Long Hổ Phong Vân” của Kim Dung)

DIÊM KHÁNH

HỒI I: VỤ ÁN MAI HOA ĐAO

1) ANH HÙNG TƯƠNG NGỘ


Em ơi! Xuân về êm ả
Anh xin kể chuyện cho vui.
Anh Hùng thời nào cũng thế
Thường hay quyến rũ con người.

Người hùng, để đời danh tiếng
Lý Tầm Hoan, chuyện kể sau:
Thông minh, anh hào điêu luyện
Tay nghề, chuyên ném ngọn đao.

Trước đây, Thám Hoa Tiến Sĩ
Hạng Ba, thi tuyển Triều Đình.
Không chịu làm quan, ưa võ
Chuyên nghề hành hiệp, độ sinh.

Tầm Hoan, tài tình, hào phóng
Anh hùng, tửu lượng Lưu Linh
Tiêu diệt ác ôn, du đãng
Cho nên kết oán triền miên.

Có nàng tiểu thư, đài các
Lâm Thi Âm, đẹp vô cùng.
Hai bên đính hôn, cầm sắt
Chờ ngày kết bạn Tri Âm.

Một hôm xảy ra vụ án
Hắc đạo, hãm hại dân lành.
Tầm Hoan bất bình, nổi giận
Cứu người, bị chúng vây nhanh.

Quân thù trùng trùng điệp
Tầm Hoan khó thoát hiểm nghèo.
Mảnh hổ liu điu cô độc
Khó lòng chạy thoát giặc đeo.

Người hùng một lèo xuất hiện
Ra tay thi triển võ công.
Cứu ngay Tầm Hoan thoát nạn
Thế là kết bạn thong dong.

Long Tiêu Vân, hơn vài tuổi
Đại Ca, vội rước về nhà.
Đệ huynh, mặn mà qua lại
Không ngờ, Đại Ác, Đại Ma.

Chính y, đã mê mỹ nữ
Thi Âm, mưu sự lâu rồi.
Hạ độc nàng rồi, xong cứu
Giai nhân, cảm tạ ơn ai.

Hai người không rời một bước
Anh hùng xin cưới thuyền quyên.
Mê mẩn má hồng hết sức
Thi Âm quả thiệt ưu phiền.

Nàng yêu Tầm Hoan sâu đậm
Ân công, đa cảm, đa tình.
Tỏ ra mết nường say đắm
Hai chàng, khó tính lương duyên.

Tiêu Vân lưu manh, giả bịnh
Bỏ ăn, biếng uống, thương nàng.
Tầm Hoan, anh hùng cao thượng
Quân tử kiểu Tàu, nhường Vân.

Bức thư tuyệt tình để lại
Trao người Tri Kỷ cho anh.
Săn sóc tận tình cô gái
Biếu luôn tài sản của mình.

Anh Hùng, quả tình Sính Sáng
Người yêu duyên dáng nhường luôn.
Tặng cả điền trang cho bạn
Quả là hiếm có, bất thường.

Tầm Hoan, đau buồn vô hạn
Khi xa cô bạn diễm kiều.
Hiến anh, có điều không ổn
Bởi vì chàng vẫn còn yêu.

Thi Âm, liu điu, đau khổ
Tưởng chừng đã hết yêu mình.
Chàng theo giai nhân nào đó
Bạn vàng, nhà cửa vắng tanh.

Tầm Hoan giả vờ lui tới
Phòng trà, tửu điếm giải sầu.
Để cho má đào chán ngấy
Giận hờn, tình mới gắn sâu.

Trong khi Tiêu Vân ve vuốt
Anh hùng mê mệt Thi Âm.
Lửa, rơm gần nhau cháy tuốt
Thế là cá, nước sắt cầm.

Tiêu Vân, gian hùng, đại ác
Vợ đẹp, nhà đất khang trang.
Chủ nhân, thênh thang giao thiệp
Toàn phường Hắc đạo, ôn hoàng.

Tầm Hoan, cuối cùng đau khổ
Vì yêu Tiên Nữ quá chừng.
Khó quên Thi Âm tình cũ
Đã từng đính ước hôn nhân.

Trong cơn bốc đồng nhường bạn
Ân nhân, cứu mạng của mình.
Quân tử quá chừng lỗ nặng
Buồn lòng, du lãng để quên.

Chàng ra tận vùng Quan Ngoại
Mười ba năm, lại Trung Nguyên.
Nhớ nhà, nhớ nàng khắc khoải
Để xem thay đổi sự tình.

Chuyến xe, ngút ngàn dặm vắng
Thiết Giáp Kim Cương cạnh chàng.
Đệ tử, có ơn cứu mạng
Khi mình bị án thật oan.

Trước kia, anh chàng thuộc Nhóm
“Giang Nam” nổi tiếng một thời.
“Thất Hiệp”, cứu người hoan nạn
Kết tình những đấng anh tài.

“Thiết Bố Sam”, thời luyện được
Kim Cương, mình sắt, da đồng.
Nổi danh, võ công xuấc sắc
Được thu vào Nhóm Anh Hùng.

Ông Đại Ca, Xếp Sòng bị giết
Nghi ngờ hiệp sĩ nhúng tay.
Nội gian, kẻ thù cài chắc
Thế là oan ức, ai hay?

Giang Nam Lục Hiệp truy nã
May nhờ Họ Lý cứu nàn.
Thầy trò, thênh thang, đây đó
Bây giờ trở lại quê chàng.

Con đường quan san ngàn dặm
Tuyết rơi, hiu quạnh, thê lương
Thầy trò ngồi nhìn phong cảnh
Song mã vẫn lướt không ngừng.

Ô kìa! Thiếu niên cuốc bộ
Không nhanh, không tỏ chậm rì.
Tự tin, dáng đí thong thả
Bên lưng nhấp nhá thanh chi.

Giống như vật gì, cây kiếm
Như là óng ánh, đồ chơi.
Tay cầm sẵn thời lâm chiến
Áo quần mỏng dính lạ đời.

Tại nơi hoang vu vắng vẻ
Cậu bé đơn lẻ, lê chân.
Rõ ràng dị nhân hiếm có
Hiểm nguy, gian khổ muôn phần.

Tiểu Phi mới tròn mười sáu
Họ mình mù tịt, vắng tanh.
Người mẹ, sinh chàng hoang dã
Ông cha, không rõ tánh danh.

Bảy năm mẫu thân bỏ xác
Đương đầu ác thú trong rừng.
Tiểu Phi sinh tồn tự lực
Lần hồi, chàng đã lớn khôn.

Sau này tầm thầy học võ
Thông minh hiếm có nhân tài.
Bẩm sinh lanh tay, lẹ mắt
Bây giờ dấn bước chông gai.

Một mình về nơi đô hội
Trung Nguyên diệu vợi dặm trường.
Chàng thích nổi danh, tên tuổi
Võ lâm lui tới phô trương.

Tầm Hoan bàn tay luôn gọt
Con dao sáng quắt mỏng tanh.
Họ Lý khắc hình người ngọc
Tượng nàng gợi nhớ mông mênh.

Ông nhìn, thấy thương cậu trẻ
Ông lịnh xe đỗ bên đường
Mời ai dừng chân hỏi khẽ
“Xin mời các hạ quá giang.”

Thiếu niên lạnh lùng quay lại
Tay sờ cây kiếm ngó ông.
“Tôi quen một mình thoải mái
Cám ơn người đã có lòng”

“Xin mời lên đây cho ấm
Chúng ta đối ẩm cho vui.”
“Không phải ruợu ta, chẳng uống.
Tài sản của ai, chẳng xài”

Cậu trẻ lạ đời quay bước
Tầm Hoan nội lực nói theo:
“Mai đây, gặp nhau có rượu
Người có mời mọc bạn nghèo?”

Tiểu Phi làm cao vội đáp:
“Cái này thì được, chẳng sao!”
Rõ ràng tự hào chơi trội
Thiếu nhi mà vội bay vù.

Xe đỗ bên lề, quán nước
Khách quan tấp nập vô ra.
Tầm Hoan, Kim Cương vào trước
Thức ăn, cốc rượu khề khà.

Tiểu Phi lân la trước cổng
Rụt rè, lúng túng ngó mong.
Tầm Hoan, bàn tay cứ gọt
Tượng nàng mắt biếc, môi hồng.

Bỗng nhiên ba chàng đi xuống
Trên lầu thấp thoáng người ta.
Đi giữa cao to khệnh khạng
Cát Lôi tự mãn sáng lòa.

Đệ tử khen y : "Đại Hiệp,
Đại Ca quả thật tài cao.
Một mình hạ sao liên tiếp
Bao nhiêu Hắc Bạch chạy ào.”

Ba người lao xao tán dóc
Cùng nhau cưới cợt khoe khoan.
Tự nhiên ngoài đường nhanh bước
Trắng, Đen hiệp sĩ, hai chàng.

Tiến lại phía bàn Gia Cát
Đưa tay chỉ mặt tên này.
“Đưa ngay cho ta vật ấy
Nếu không chớ trách ông đây!”

Một tên ngồi bên chủ nó
Bất bình, sừng sộ, hét to:
“Chúng bay nhào vô, thấy rõ
Đại Ca võ nghe cao sâu”

Tên mặc áo màu đen sậm
Rút gươm đâm họng y ngay.
Cát Lôi rụng rời bỏ xuống
Bị kia vật quý giấu rày,

Run run quỵ thời xuống nước:
“Hắc Bạch Song Hiệp các Ngài?”
“Chính ta, nhà ngươi có mắt
Hãy đưa vật ấy, nhanh thôi”.

Gia Cát Lôi, người khúm núm:
“Dạ đây! dâng hiến các Ngài!”
Một tên tức thời, đầu ngoảnh
"Hống hách, hạch hỏi mọi người”

“Ở đây, có ai không phục?”
Y vừa nói dứt, tức thì,
“Có ta!” Dội ghê rợn quá
Khinh công như gió Tiểu Phi.

Đến nơi lầm lì nhìn chúng
Tầm Hoan tay gọt chẳng ngừng.
Thám Hoa thản nhiên chứng kiến
Thiếu niên nhanh nhẹn quá chừng.

Áo Đen lẹ làng rút kiếm
Đâm ngay kẻ mới tiến vào.
Trong ngờ, trong bao thép mỏng
Bay nhanh xuyên họng, máu trào.

Tên mặc Bạch Bào kinh hãi
Vội vàng buông gói cái ào.
Dọt lẹ nhanh sao, chạy khỏi
Tiểu Phi, động thủ tuyệt mau.

Từ rút kiếm ra giết địch
Đến khi đút vỏ, đeo lưng.
Không ai thấy chàng nhúc nhích
Chỉ trông máu chảy ròng ròng.

Quả tình, kiếm nhân xuất chúng
Rút nhanh, chẳng động cánh tay.
Khó tin, hôm nay lộ diện
Mọi người chứng kiến phục thay!

Tiểu Phi xoay nhìn Đại Hiệp
Thong dong bước tới từ từ.
“Bây giờ tôi mời uống rượu
Kính mong các hạ chung vui.”

Cát Lôi tức thời đâm lén
Dưới bàn lẩn trốn nãy giờ.
Phía sau, trờ nhanh ám toán .
Quyết lòng lấy mạng Tiểu Phi.

Quả tên tiểu nhân, lì lợm
Khoe khoang, láu lỉnh, ác tà.
Chỉ hại người ta lút lén
Rồi xưug Đại Hiệp, tài ba.

Bất ngờ lưỡi dao chưa tới
Thân chàng trai trẻ hiên ngang.
Quay lưng phía tên Hắc Đạo
Cát Lôi trợn mắt trừng trừng.

Sửng sốt y nhìn Họ Lý
Con dao gọt gọt đã bay.
Cổ họng tên này cắm phụp
Tầm Hoan cứu thoát Phi ngay.

Thiếu hiệp quay người nhìn lại
Cát Lôi ôm cổ máu trào.
Con dao của y sáng chói
Đã rơi trước mặt anh hào.

Lưỡi đao Tầm Hoan thời mỏng
Nhỏ nhắn, sắc lạnh vô cùng.
Thần Đao hôm nay biểu diễn
Quả là Đại Hiệp cứu nhân.









Được sửa bởi SNOW WHITE ngày Mon Mar 10, 2008 3:07 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Mon Mar 10, 2008 3:06 am    Tiêu đề:









2) BIẾN CỐ BẤT NGỜ


Sau đó chiếc xe dong ruổi
Trên đường tuyết trải mênh mang.
Tiểu Phi cám ơn rối rít
Thần Đao tuyệt diệu vô cùng.

"Tại sao vội vàng rời quán?
Nơi đó, rượu uống thích hơn.
Tôi còn nợ ông quá nặng.
Tôi đây quyết trả cho xong."

"Tôi ngại phiền lòng, rắc rối
Giết người, án mạng phải lo.
Quan quân ra vô hạch hỏi
Thôi thì, đi khỏi cho qua."

"Ông quả tài ba, mưu trí
Võ nghệ tuyệt kỹ, nổi danh.
Các hạ nể tình nói rõ
Đôi dòng tên tuổi, đàn anh"

"Các hạ không cần biết thế
Nổi danh, phiền lụy, khổ đau.
Vô danh, đẹp màu, êm ả
Bình thường hạnh phúc đến mau."

"Tôi đây, dạt dào ham muốn
Lừng danh, dõng mãnh, tài ba .
Tiếng tăm, gần xa tôn kính
Vô địch Võ Lâm sáng lòa."

Con đường bao la danh lợi
Kẻ mơ vào tới, thi tài.
Người mong rút lui, tránh khỏi
Quả là phức tạp, lôi thôi.

Ô kìa! Có ai chận trước
Tượng người đắp tuyết cản đường.
Kim Cương gò cương dừng ngựa
Ào ào lũ lượt cường nhân.

Bảy người thuộc Phường Tiêu Cục
Trung Nguyên nổi bật bấy giờ.
Tra Mãnh Tiêu Đầu đón trước
Một bày thuộc hạ vây sau.

Tầm Hoan nhảy ào xuống đất
"Tại sao ngang ngược chận xe?"
Bảo Tiêu e dè nhìn trước:
"Ty Giáp đoạt, trả ngay nè!"

Ngạc nhiên, Tầm Hoan nào hiểu:
"Ty Giáp chẳng biết cái gì.
Chưa thấy ở đâu, lạ hoắc
Tại sao lại buộc tôi kìa?"

"Các hạ thích đùa cà rỡn
Song Hiệp bị nạn chết toi.
Thần Đao ở thời tại quán
Ai mà chiếm đoạt của trời."

Bấy giờ tơi bời vụ án
"Mai Hoa Đao" đã lộng hành.
Nữ nhân diễm kiều bị hãm
Xong rồi ngực chạm Hoa Mai.

Dã man nhất đời Hắc Đạo
Trần truồng nhi nữ bị đâm .
Thất tiết mà còn ô nhục
Đóa Hoa biểu lộ Gian Nhân.

Phú hào, hùn tiền khen thưởng
Ngàn vàng kẻ đánh thắng ai.
Hoa Đao đã thời phá án
Mỹ nhân tình nguyện xướng tùy.

Mọi người tức thì nô nức
Ty Giáp chống được kẻ thù.
Mặc vào, dao nào qua được
Dễ dàng hạ sát, khỏe ru.

Ngàn vàng, thêm cô tuyệt sắc
Ai mà không thích thưởng này,
Ty Giáp họa lây la liệt
Ai mang bị giết liền tay.

Tiêu Cục bảo tiêu ngàn lượng
Bạc thời khách mướn đã trao.
Kim Ty Giáp giờ mất hẳn
Nên nghi Họ Lý nhúng vào.

Lúc đó, lao xao ruồi nhặng
Tra Mãnh cùng đám lâu la.
Cứ buộc Kim Ty lộ dạng
Vây chàng Đại Hiệp, Thám Hoa.

Tầm Hoan nhìn qua sau trước:
"Yêu cầu hiện mặt các người.
Hành vi lập lờ lén lút."
Ngũ Độc Đồng Tử tới nơi.

Tên Bạch Bào thời đã chết
Cổ họng nhét tuyết đỏ lờm.
Người tuyết chận đường nhắm mắt
Tầm Hoan vừa liếc, thiệt hơn:

"Lục xem trong người hắn thử
Kỹ càng, coi giấu ở đâu!"
"Giỡn chơi, đời nào nó giữ
Khi mà Đại Hiệp ngó vào."

Tá người đồng phe xao động
Chỉ mong sóng gió tơi bời.
Gây hại cho người, kiếm sống
Lấy Kim Ty Giáp, mới vui.

Tiểu Phi nghe thời bất mãn
Xuống xe, định cản bọn kia.
Tầm Hoan nhìn về phía bạn
Dẫu rằng mới bén, khó lìa.

"Cám ơn thiếu nhi, các hạ!
Việc này Lý Mỗ, đừng xen.
Ấn oán hai đàng xa lạ.
Xin người đứng có lụy phiền."

Tiều Phi lạnh lùng rời khỏi
Bước đi vừa phải, thong dong.
Khinh công xem chừng, khó nói
Người hùng trơ trọi, ung dung.

Tầm Hoan nhìn đoàn chận trước:
"Thôi được, tôi quyết điều tra.
Thủ phạm Kim Ty rõ được
Sẽ đem trả lại sau mà."

"Một tháng trôi qua, tôi lại
Tiêu Cục Phước Oai mấy người.
Bây giờ tạm thời. tôi phải
Chuẩn bị lui tới các nơi."

Đàn em tức thời rút kiếm
Không tin Đại Hiệp Thám Hoa.
Tra Mãnh, tay đưa, ngăn cản
Nhìn quanh gươm giáo sáng lòa.

"Quý vị từ từ, đừng nóng!
Bảo đảm Đại Hiệp giữ lời.
Chúng tôi đợi thời một tháng
Thám Hoa thỏa đáng mà thôi."

Cả bọn đi rồi, mất dạng
Tầm Hoan sửa soạn lên đường.
Thiết Giáp Kim Cương lo lắng,
Cứ nhìn Thiếu Chủ, mến thương.

"Thiếu Gia có cần tôi giúp?
Hay là cùng lượt điều tra?"
"Yên tâm. Mình ta là đủ.
Những tên lục chốt đó mà!"

Ngán nhất, Tiêu Đầu Tra Mãnh
Nhiều năm kinh nghịêm giang hồ.
Hai thập niên, y nổi tiếng.
Nhưng ta có miếng đương đầu"

"Những tên tép riêu thuộc hạ
"Ngũ Độc Đồng Tử Miêu Cương".
Không cần quan tâm lo sợ
Chỉ là dùng độc khó tường."

"Ngươi ngồi trên xe, đường cái
Chờ ta lâu, phải vài giờ.
Nếu ta không hề trở lại
Thời ngươi nên vội lìa xa."

Kim Cương, lệ nhòa mi mắt
Hai tay ôm chặt ân nhân:
"Cầu mong thiếu gia an lạc.
Tôi đây theo sát tin xuân."

Tầm Hoan, một mình phi nhẹ
Khinh công tuyệt kỹ võ lâm.
Mặc tình, bịnh ho khỏ khẻ
Ông còn sức khỏe đủ dùng.

Chiếc Quán bên đường chấp chóa
Hình như sát khí ùn ùn.
Ông vào nhìn trông quái lạ
Người ta bị giết tùm lum.

Ngũ Độc Ác Nhân thẳng cẳng
Đang nằm ngay ngắn ngoài sân.
Cổ họng, tuyết tràn, máu thắm
Bị đâm lỗ thủng tần ngần,

Tiêu Cục, sáu chàng hiệp sĩ
Cũng vừa tắt thở không lâu.
Nằm dài, về chầu Thượng Đế
Còn chàng Tra Mãnh vểnh râu.

Dựa tường, tóc xù, mắt trợn
Bị đâm cổ họng lỗ sâu.
Rõ ràng thần sầu cây kiếm
Nên y kinh khủng gục đầu.

Tầm Hoan nghẹn ngào ngơ ngác
Trên đời quả thật có người.
Rút kiếm nhanh thời tức khắc
Họ cho bịa đặt đùa vui.

Trên vách ghi vài hàng chữ:
"Tiểu Phi thủ phạm trừ gian."
Giết người đề tên chẳng sợ
Thật là Cao Thủ Võ Lâm .

Tầm Hoan, vào trong Quán nhỏ
Trời ơi! Tên đó trói gô!
Chính tên, Cát Lôi phò tá
Lưa thưa lông lá trán gồ.

Lông đen lô nhô trán phải
Tầm Hoan nghi lấy Kim Ty.
Không ngờ Tiểu Phi tìm tới
Bắt y trói lại nằm kia!

Tuổi trẻ tài kìa sáng chói!
Thông minh chẳng đợi lớn khôn.
Quả nhiên anh hùng một cõi
Tầm Hoan phấn khởi trong lòng.

Trương Đạt tức thì vồn vã
Chính là Chủ Quán Biên Cường:
"Đại Hiệp, thiếu niên lúc đó
Tuyệt luân kiếm trổ phi thường."

Anh ta rút nhanh như chớp
Đâm họng giết chết cả bày.
Bắt giữ tên này, Đại Hiệp
Điều tra Ty Giáp ra ngay."

Trương Đạt đưa chàng mảnh giấy
Tiểu Phi nhắn gởi vài hàng.
"Các hạ! Ác nhân, không giết
Tôi xin thay mặt, trị gian."

Tên này, ân nhân đã tả
Nghi là tác giả vụ này.
Không giết, trói thời, nằm đó
Xin ông tra nó rõ ngay."

Tầm Hoan gọi xơi rượu thịt
Lai rai cho chút ấm lòng.
Vài chung cạn rồi, đao rút
Kề người bị trói hỏi cung:

"Mi tên là gì cho biết?
Kim Ty mi cất giấu đậu?
Khai ra, nếu không ta giết."
Lăm le dao cổ cạ vào.

Y chẳng lộ ra sợ hãi
Thản nhiên nhìn mãi Thám Hoa.
Tầm Hoan thông minh nhận thấy
Chính là thủ phạm đó mà.

Tầm Hoan đưa dao vào mắt
"Mày không nói thật phải không?
Tao biết Kim Ty mày mặc
Cho nên chẳng sợ dao đâm."

Trương Đạt rõ ràng nghe thấy
Chụp ngay cây búa đứng chờ.
Sợ hãi cởi ra áo ấy
Đạt liền búa chết chẳng tha.

Y đoạt Kim Ty tức khắc
Tầm Hoan bực tức nói ngay:
"Tại sao ông đây lại thích
Vật này tham giữ, nguy thay"

"Vật quý, ai ai cũng muốn
Giết người, khổ nạn liên miên."
"Tôi thích vàng, người kiều diễm
Trừ Hoa Đao cũng đạt liền."

"Ông bị độc rồi trong rượu
Cử động bộc phát thật nhanh.
Bây giờ im lìm chờ chết
Ta cho một búa siêu sinh".

Tầm Hoan nghe qua kinh hãi
Chẳng rõ trúng độc hay không.
Chàng vận nội công để thử
Quả là trục trặc châu thân.

Thôi bị cường nhân hãm hại
Tại nạn lui tới khong ngừng.
Nhưng chàng gồng mình. nói đại:
"Ta có thuốc giải đề phòng"

Không hề độc xâm cơ thể
Không tin, ngươi cứ nhảy vô.
Lăm le, dao vờ gọt giũa
Tượng gỗ, chàng ngó bâng quơ.

Trương Đạt cứ e, chẳng dám
Phu nhân y cũng nhảy ra.
Chụp ngay Kim Ty đoạt mạnh
Nụ cười khoái cảm vô bờ.

Bà này lâu nay nổi tiếng
Hoa khôi kiều diễm cả vùng.
Tường Vy, nữ nhân lôi cuốn
Bao nhiêu hảo hán, anh hùng.

Trước tiên, Hoa Phong, thuộc Nhóm
Thập Nhị chuyên sống hại người.
Dùng độc, đồng thời chữa bịnh
Chúng là thầy thuốc quá tài.

Mê nàng, đẹp đôi xả láng
Có mang, vội tránh xa lần.
Trương Đạt, giai nhân, theo tán
Hai người chạy trốn mù tăm.

Xảy thai, đội đàng, tổ ấm
Lập Quán Quan Ngoại, chốn này.
Hoa Phong nhớ người tình lắm
Tìm đến trị Đạt thẳng tay.

Không ngờ má hồng thay đổi
Giả vờ ân ái người xưa.
Để mưu hại bồ Trương Đạt
Hoa Phong bẫy sập mịt mờ.

Đâu biết bây giờ hai kẻ
Thời gian trăng gió mê tơi.
Khoái nhau, tuyệt vời, êm ả
Chiếu chăn, dục lạc rạng ngời.

Hoa Phong, một thời xa lắc
Con người háo sắc, hái hoa.
Khi ai thai nhi tỏ thật
Đại Đạo, không chút mừng cho.

Trương Đạt, tỏ ra say đắm
Êm đềm, khoái cảm gần nhau.
Má đào trả thù ông bạn
Tình nhân, tiện thẳng, trị đầu.

Chân tay, về chầu Diêm Chúa
Hoa Phong đã bị lúa dàn.
Con heo, nuôi trong chuồng đó
Cho ăn chất béo ngổn ngang.

Y thù cô nàng ghê lắm!
Nhưng chưa thanh toán nữ nhi.
Họ coi ai thì như lợn
Nhốt vào chuồng lớn li bì.

Bây gìờ Tường Vy chạy vội
Giựt ngay áo giáp Kim Ty.
Trương Đạt bất ngờ, chới với
Ngã nhào, mệt mỏi, lầm lì.

Tường Vy nhìn Tầm Hoan hỏi:
"Đại Hiệp, tôi đẹp hay không?"
Họ Lý, nhìn nàng, liền nói
"Phu nhân diễm lệ vô cùng!"

"Tại sao quý nương giành áo
Kim Ty Giáp Sắt làm gì?"
"Tôi thích vàng, khi phá án
Tôi giàu, sung sướng, mê ly."

Bà ta đẫy đà, núng nính
Mặt nàng duyên dáng, dễ coi.
Lớn rồi, vẫn còn xinh xắn
Hèn chi, quyến rũ, mê tơi.

Bất ngờ, Trương Đạt ngồi dậy
Giết ngay bà vợ tức thì.
Lưỡi búa chém vô đầu tóc
Tường Vy gục chết một khi.

Anh chồng hả hê, nói lớn:
"Tao khổ vì con khốn này!
Tao nhịn lâu nay, Quỷ Sống!
Bây giờ thỏa mãn tao đây!"

Y chụp Kim Ty mặc vội
Bỗng đâu bay vút vào phòng.
Bóng dáng nữ nhân sáng chói
Ra tay ác độc vô cùng.

Trương Đạt chết liền tại chỗ
Cô nường sờ mó Kim Ty.
Tầm Hoan quát to, đe dọa
"Đừng chạm thân thể của y."

Con dao lăm le sáng rỡ
Mặc dù sức đã kiệt dần.
Thám Hoa cứ cương, ngó ả
Quả nhiên chưa dám động thân.

Mặt nạ, chỉ trông rõ mắt
Long lanh, sáng quắc ngó chàng.
"Nhà ngươi, đừng hòng gạt thiếp
Trương Đạt ngu ngốc, hoang mang."

"Rõ ràng, người đang trúng độc
Uổng công lừa lọc cô nương."
"Không tin, vô liền sẽ biết
Quả nhiên, ả thiệt nghi nan."

Nàng liền cởi phăng quần áo
Chỉ che khuôn mặt mà thôi.
Sắc nước, hương trời, mờ ảo
Nõn nà da thịt, gọi mời.

Nhũ hoa, tuyệỉt vời gợi cảm
Thân hình trắng nõn, lõa lồ.
Nàng ôm, tay ngà mơn trớn
Thám Hoa chẳng động, tay đưa.

Con dao, kề vô ngực ả
Rạch đường máu nhỏ lăn tăn.
Ả thấy ngượng ngùng, tức quá!
Khó mà quyến rũ Tầm Hoan,

Không dám lấy Kim Ty Giáp
Trên người Trương Đạt chết kìa!
Mỹ nhân cứ e bị giết
Sẽ là nhục nhã ê chề.

Ả rời tức thì Họ Lý
Cười vang, không khí vỡ tung.
Lướt nhanh, mắng chàng một mẻ:
"Hèn chi, vợ bỏ tên khùng!"

Tầm Hoan lùng bùng trong dạ
Vết thương cũ, vỡ buốt da.
Thi Âm, tình đầu thương nhớ
Bây giờ nung nấu, xót xa.

Một bóng lù lù như lợn
Tay chân trụi lủi, bò ra.
Hoa Phong Hái Hoa nổi tiếng
Bị người hãm hại, đó mà!

Tuy cụt tứ chi, còn khỏe
Khinh công, chuyển nhẹ trên thềm.
Lột Giáp Kim Ty mặc lẹ
Ngước nhìn Họ Lý, lim dim.

"Chất độc Tầm Hoan bị trúng
Chính ta đưa hắn, hại người.
Ông gạt mọi người quá đáng
Ta đây chẳng ngán ai rồi!"

"Ta lấy áo thời để mặc
Nhà ngươi còn sức giết đi!
Dao kia, dễ gì ném được
Khi mà thuốc độc tràn trề."

Thám Hoa, tức thì gồng thử
Quả nhiên sức đã tiêu tùng.
Độc kia lan tràn khắp ngã
Giờ đây sắp sửa mê man.

Ngạc nhiên, Tầm Hoan hỏi gã:
"Tàn tật như thế, sao ông
Ty Giáp lấy mang chi nữa?"
"Tôi đây phá án lấy vàng"

Con người lòng tham vô tận
Bạc tiền, danh vọng, đàn bà.
Quyến rũ, sa đà quá trớn
Bao nhiêu thảm kịch xảy ra.

Quái nhân Hoa Phong áo mặc
Ty Giáp để lót trong mình.
Nhậm lẹ, bò nhanh, mất hút
Ngoài trời, mưa tuyết long lanh.

Tầm Hoan đinh ninh sắp chết
Cầm ly, nốc hết một hơi.
Lảo đảo, chân rời Quán Nước
Mơ hồ, chóng mặt, lui cui.

Ra cửa, chỉ vài bước nữa
Ngã nhào, bất tỉnh, ngoài thềm.
Độc lan đầy mình Họ Lý
Tuyết rơi phủ lấp mông mênh.

Tỉnh ra, nằm trên xe ngựa
Kim Cương săn sóc thuốc men.
Thám Hoa kể liền duyên cớ
"Phải tìm cho kịp Hoa Phong!".

"Kẻ hạ độc, chắc còn thuốc giải"
Kim Cương vội vã đi tìm.
Chiếc xe, cứ lăn lăn mãi
Tuyết rơi là tả, triền miên.

Bỗng nhiên thấy hoen vết máu
Trên đường tuyết phủ trắng xòa.
Hoa Phong đà ra thiên cổ
Vết dao đâm gã lu bù.

Thuốc giải, mịt mù tăm tích
Tầm Hoan nhận biết ai kia.
La Sát Ma Vương rất thích
Đâm người nhiều nhát, hả hê.

Kim Cương cho xe tìm gã
Ô kìa! Một kẻ nằm dài.
La Sát bị người giết đó!
Thuốc giải mây gió theo rồi.

Bao la, tuyết rơi lả chả
Chiếc xe đổ ở bên đường.
Xác người phơi lưng áo đỏ
Thì ra Tài Tử Tướng Công.

Vết đâm, rõ ràng đặc sắc
Phú Hào Đại Hiệp, lừng danh.
Ngao du, một đàn thê thiếp
Hả hê rượu thịt linh đình.

Kim Cương xuống tìm thuốc giải
Biệt tăm nhạn cá, tuyết bay.
Xe chạy một hồi, tới bãi
Chiếc xe Phú Hộ nằm dài.

Y bị đâm ngay cổ họng
Cục tuyết nhét, đọng máu đào.
Các ả ngã nhào tử trận
Không còn sống sót một ai.

Tiểu Phi, tên người sát hại
Hàng chữ rõ rệt trên xe.
Thuốc giải, không hề tìm thấy
Kim Ty ai lấy mất rồi.

Hiển nhiên, Tiểu Phi đoạt được
Những người bị giết đã mang.
Kim Ty, cuối cùng chiếm giữ
Không ai giành lại từ chàng.

Bây giờ võ công vô địch
Quá nhanh kiếm pháp tuyệt vời.
Rút sau nhưng bay tới đích
Đâm ngay cổ họng, giết người.





Về Đầu Trang
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Mon Mar 10, 2008 3:28 am    Tiêu đề:








3) GẶP LẠI CỐ NHÂN


Tầm Hoan, mặt thời xám lại
Lan tràn độc hại châu thân.
Sống chết, không cần quan ngại
Chỉ thèm uống rượu giải buồn.

Kim Cương cho liền xe chạy
Vào ngay Thị trấn, Quán kia.
Rượu thịt ê hề, y gọi
Ra vào khách khứa xum xoe.

Một người trung niên, mê thịt
Ngồi ăn ngốn nghiến con gà.
Ông khách như là thèm khát
Ba năm, đói lắm, lão ta.

Quay qua thấy người gọt gọt
Con dao mỏng sắt, gỗ kia.
Mặt mày xám xì trúng độc
Y liền nghieâm túc, không e:

"Xem chừng ông kìa sắp chết
Độc lan, còn gọt nỗi gì?
Tượng gỗ, lầm lì , không biết
Ta đây trị hết tức thì."

Tầm Hoan im re, cứ gọt.
Kim Cương mừng biết bao nhiêu.
"Tiên sinh tài cao chất ngất
Tại sao ông biết mọi điều?"

"Hoa Phong đánh liều, trộm độc
Do ta chế tạo để dành.
Nên giờ dễ dàng nhận biết
Chủ ngươi bị hại rành rành."

Vậy ngài, tánh danh tôn giả?
Thương tình cứu chữa Thiếu Gia.
Chúng tôi thật là hậu tạ.
Xin ngài mở lượng hải hà!"

Tầm Hoan, hững hờ từ chối:
"Ông này không phải thân tình.
Chúng ta không quen, không biết
Đừng làm phiền phức Tiên Sinh."

Ông già nói liền tức khắc
Cứ nhìn Đại Hiệp Tầm Hoan:
"Ta có Nội Quy từ trước:
Cầu xin, từ khước cứu nhân"

"Những ai không cần giải độc
Thì ta lập tức cứu người.
Bây giờ không cần giải thích
Ta đưa ngươi đến một nơi."

"Ta là Tiên Sinh Mai Nhị
Anh ta Mai Đại lừng danh.
Thập Nhị Ác Nhân dùng độc
Hoa Phong, sư đệ đa tình."

Nếu không bằng lòng ta chữa
Trừ phi hãy giết ta đí."
Thám Hoa, con dao còn gọt
Nhìn ai, kỳ quặc, lầm lì.

"Muốn sống nhiều khi thật khó
Muốn chết, ôi quả khó hơn!"
"Cám ơn Tiên Sinh chiếu cố!"
Kim Cương thổ lộ vui mừng.

Bỗng nhiên, cường nhân xuất hiện
Cả bày vào Quán lao xao.
Tên kia, cầm đầu, lớn tiếng:
"Đại phu, Mai Nhị đi mau!"

"Tiên Sinh hãy theo gấp gấp!
Bịnh nhân cần kíp cứu nguy."
"Về đi! Ta đây bận việc
Khi nào rảnh rỗi tới ngay,"

Một tên, ta đây bậm trợn
Hung hăng, dữ tợn, nói to:
"Trói y tức thì, thằng khốn
Dẫn nhanh bướng bỉnh về nhà!"

Đầu Đảng ngó qua tình thế
Thấy ai tay gọt, nhận liền.
Tầm Hoan nổi danh Đại Hiệp
E dè, nhớn nhác, nhìn xiên.

Y nói lầm bầm trong miệng:
"Ta nghi Họ Lý chính đấy.
Ngón dao trên tay sắc bén
Tụi mình phải nhịn dân này!"

Thám Hoa liếc bày quỷ dữ:
"Ta không ưa thứ ngang tàng.
Ồn ào, cần nên dẹp bỏ"
Kim Cương nghe rõ, nói vang:

"Thiếu Gia bảo tan hàng gấp.
Tụi bay cút khỏi nơi đây!"
"Bò ra chỗ này tức khắc
Nghe không ác độc ban ngày?"

Kim Cương phất tay, nói lớn:
"Bò ra cả đám, nhanh lên!
Nếu không bọn mày mất mạng
Thiếu Gia ra lịnh: Bò liền!"

Tức thì ác nhân bò lếch
Lom khom, vội rút đi nhanh.
Hiếu Nghĩa, đàng anh nhận biết
Họ Tần e ngại bỏ mình.

Chiếc xe lênh đênh dặm vắng
Về nhà Mai Đại Chưởng Môn.
Thuốc giải, toàn quyền y nắm
Mai Nhị chỉ hướng bon bon.

Ông anh, ngoài sân đứng quét
Hoa trồng bê bết tuyết rơi.
Phủi rồi, lại đầy bông tuyết
Quét đi, quét lại liên hồi.

Mai Đại, con người quái dị
Thích làm công việc trái đời.
Tuyết quét, cứ rơi hoa lá
Tiên Sinh dùng chổi quét hoài.

Xe đỗ bên ngoài cửa ngõ
Thấy em hiện rõ, tóc xù.
Ông anh chạy vô đóng cửa
Như là chạy trốn vũ phu.

"Anh ơi! Nghe tôi nói đã
Tại sao làm thế, quá kỳ?"
"Thấy mi, tao đà khổ sở
Chắc là thuốc giải xin đi?"

"Đại Ca, người gì quái đản
Lâu lâu, em đến, đuổi xô.
Hôm nay khách vô quan trọng
Chính là Họ Lý Thám Hoa."

"Nếu thế, Đại Ca tiếp rước
Mời vào phòng khách đi em!"
Xem chừng độc lan khắp mặt
Nhìn qua, y biết ngay liền.

Mai Đại vội đem chai rượu
Mấy ly lủ khủ trên bàn.
Chưa rót, vội vàng gợi ý
Chào người Đại Hiệp, Tầm Hoan.

"Nghe ông, bức tranh Thành Nội
Cùng những "Danh Họa Truyền Đời".
Ông còn giữ nơi trang trại?
Tôi mê tranh lắm, ông ơi!"

Mai Đại, một đời, tranh quý
Đồ cổ, ông cứ sưu tầm.
Thì ra tiếp Hoan, vì thế
Con người vì lợi, nổi danh.

Thám Hoa, thật tình bày tỏ
"Ngôi nhà sở hữu đã cho.
Tranh quý bây giờ không có
Tay không lưu lạc giang hồ."

Nghe qua vô cùng thất vọng
Ông như chán nản nhìn ai.
Thò tay lấy ngay chai rượu
Mai Nhị vội nói đỡ lời:

"Xin anh cho người thuốc giải"
Ông liền đứng dậy lạnh lùng.
"Rượu mời, cũng không có đãi
Huống hồ thuốc giải đi đong."

Kim Cương bực mình muồn đập
Tầm Hoan vội chụp tay y.
"Tiên Sinh không hề quen biết
Thôi đừng phiền phức, ta đí!"

Tầm Hoan bước lê ra cửa
Kim Cương vội đỡ Thiếu gia.
Mai Nhị thật là mắc cở
Khách gần ra ngõ bây giờ.

Mai Đại dường như cảm động
"Người hùng xứng đáng ta thương.
Bức họa ngàn vàng tặng bạn
Cửa nhà, tri kỷ, cũng nhường."

"Đại Hiệp Tầm Hoan đáng quý
Con người đáng nể, đáng yêu.
Hân hạnh khách chìu, tri kỷ
Rượu ta nên đãi" Liền kêu:

"Lý huynh! Có điều thất lễ
Xin mời đối ẩm cho vui."
Rước người, rượu mời rôm rả
Lai rai một bữa đã đời.

Thức ăn, rượu thời ngon tuyệt
Nửa đêm chợt hết độc thâm.
Trong rượu pha cùng thuốc giải
Tầm Hoan trở lại bình thường.

Kim Cương vui mừng vô hạn
"Cám ơn cứu mạng Thiếu Gia"
Mai Đại vô nhà rất sớm
Bà Ba duyên dáng đang chờ.

Gõ cửa thật to phía trước
Đêm khuya có khách bất ngờ.
Cả bọn xong vô, ào ạt
Cầm Đầu Họ Triệu xí xô:

"Mai Nhị xin nhờ đi gấp!
Bịnh nhân, thân thuộc chúng tôi.
Tục Gia Thiếu Lâm đệ tử
Cứu người, cứu lửa, kính mời"

Vẫn còn tiệc vui rôm rả
Một bày khách lạ, hung hăng.
Cậu bé chừng mười ba tuổi
Tỏ ra vô lễ, ngang tàng:

"Nhanh lên, ông nào Mai Nhị?
Bạn ta bịnh nặng, nghe chưa?
Cứng cổ, chần chờ, chậm rị
Ta đây trừng trị, không tha."

Mai Nhị, bực mình, hờ hững:
"Về đi! Ta bận bây giờ.
Có khách trong nhà, ông bạn.
Khi nào rỗi rảnh, ta qua."

Thiếu niên, tức thì nổi giận
Vội vàng rút kiếm, chỉ ngay:
Tầm Hoan, ông này hiền lắm
Tay kia gọt gọt tượng này.

"Có phải vì người chữa bịnh,
Mai Nhị không đến bạn ta?
Thằng bé quả là lỗ mãng
Quá chừng chìu chuộng mẹ cha.

Thám Hoa, nhìn qua thiếu hiệp
Mặt mày sáng sủa thông minh..
Ẩn tàng du côn, mắt xếch
Bạo hành, ranh mãnh lung linh.

"Chúng tôi, bịnh nhân Mai Nhị
Các hạ, tha thứ cho đi!"
"Ta đây chẳng ưa nài nỉ
Giết người cản trở tức thì."

Kiếm bay nhanh ghê, hung hiểm
Đâm ngay Đại Hiệp Thám Hoa.
Quả là trẻ thơ dữ tợn
Tầm Hoan, tay chưởng, kiếm ra.

Gặp phải tài ba, lỗi lạc
Tỏ ra kính phục, quỳ ngay.
"Con đây, xin Thày thu nhận
Cho làm đệ tử hôm nay!"

"Con mong, từ rày Sư Phụ
Võ công truyền thụ cho con!
Sư Phụ tài tình quá cỡ!
Làm con kính phục vô cùng."

Cậu bé hiền ngoan biểu lộ
Tầm Hoan mừng rỡ nhìn y.
"Thôi cháu đừng quỳ nữa nhé!
Tên con, cho biết ngay đi!"

Cậu ta thừa khi bất ý
Vội vàng đâm lẹ tim ai.
Chiêu độc vô song tên trẻ
Tưởng chừng gục ngã ông rồi.

Tầm Hoan tức thời bay bổng
Khinh công không lẹ, tiêu đời.
Đại Hiệp, tuyệt vời, mới sống
Bất ngờ, tránh nạn mấy ai.

Thằng bé nụ cười đanh ác:
"Tao mà đệ tử của mi!
Bảy tuổi ông này đã giết
Những ai trái ý tức thì!"

Đâm hụt, nó lì chém tiếp
Tấn công liên tiếp Thám Hoa.
Những chiêu toàn là độc ác
Quyết tình tiêu diệt, chẳng tha.

Rõ ràng, thiếu nhi tàn khốc
Thủ đoạn gian ác, khôn lường.
Quỷ sứ, Ma Vương xảo trá
Lớn lên, quả thiệt tai ương.

Đại Hiệp Tầm Hoan, không giết
Võ công phế bỏ tên này.
Ông liền đưa tay, nhanh thiệt
Y tưởng chiêu thức hư bay.

Nó đón, đỡ ngay, trước ngực
Ngã nhào, tê buốt tâm can.
Nó la, nó lăn, nó khóc:
"Thằng kia sẽ biết thù hằn!"

"Đại Hiệp, tha tình nhè nhẹ!"
Triệu Chính Nghĩa, liền la to.
Thiếu niên kêu gào, khóc ré
Miệng luôn chửa rủa Thám Hoa.

"Thằng này rõ là tàn độc
Ta chỉ phế bỏ võ công.
Không hề tổn thương sợi tóc
Vô vàn tai hại Võ Lâm."

Chính Nghĩa, nhìn chàng giận dữ:
"Ngươi biết thằng bé con ai?
Thi Âm, chính thời mẹ nó
Nhà ngươi hối hận suốt đời."

Cả bọn vội rời tức khắc
Một bày lục tặc, ác ôn.
Họ Lý lòng buồn héo hắt
Lúc sau quá bước Gia Trang.

Cửa nhà thênh thanh thay đổi
Long Môn Trang Trại sáng ngời.
Thấp thoáng nhiều người qua lại
Đại Ca mở rộng cơ ngơi.

"Lý Gia Trang" Bảng ngoài biến mất
Nhìn xem cảnh vật tang thương.
Tầm Hoan lang thang vòng ngoại
Ngại ngùng không tới gia đường.

Bỗng nhiên Tiêu Vân xuât hiện
Thấy chàng, chạy thẳng ra ngoài.
"Ô kìa! Em tôi, hiền đệ!
Sao không quá bước vào chơi?"

Y mời kéo tay Họ Lý
Sảnh Đường giới thiệu mọi người.
Khách quý Võ Lâm cao thủ
Anh hùng đông đủ khắp nơi.

Tuyệt đối không lời trách móc
Con mình bị mất võ công.
Long Thiếu Vân, thằng ác độc
Mẹ con lạnh nhạt nhìn chàng.

Thằng bé ngút ngàn thù hận
Tỏa lên ánh mắt long lanh.
Thi Âm thương con quá đáng
Bây giờ cũng oán bạn tình.

"Bền mà không chắc" nhi nữ
Yêu thương một thuở đậm đà.
Rồi phải lìa xa tình cũ
Tang tình duyên mới, con ta.

Nàng q uên người xưa, sau đó
Thâm tình mẫu tử bao la.
Chỉ biết lo cho con trẻ
Người chồng hiện tại, cửa nhà.

"Chắc mà không bền" Nam giới
Tình đầu sáng chói triền miên.
Yêu nàng khó quên, yêu mãi
Dẫu rằng duyên mới êm đềm.

Chia xa, nợ tình không trọn
Con tim vẫn sáng má hồng.
Tình đầu héo hon đôi bạn
Hình nàng thấp thoáng mênh mông.

Thi Âm chồng con hạnh phúc
Nàng quên tình cũ mất rồì.
Chỉ biết con trai, người đẹp
Làm chàng thổn thức tim côi.

Đại Ca bạn thời đông quá
Cao thủ nói chuyện ồn ào.
Chàng nhận lao xao mấy gã
Họ Tần, Họ Triệu hôm nào.

Thêm nhiều Phái, Bang lạ hoắc
Đều xưng Đại Hiệp anh hùng.
Tán nhau, Tầm Hoan chán ngấy
Một mình dạo bước gia trang.

Lãnh Tiêu Trúc, thư hiên đó!
Ngày xưa dọc sách, chơi đàn.
Tiêu Vân nói nàng diễm nữ
Nguyện theo hầu hạ nam nhân.

"Mai Hoa Đạo" phá tan án
Võ Lâm trừ hại, thưởng vàng.
Ngàn lượng vàng ròng trao tặng
Cộng thêm Hoa Hậu, mỹ nhân.

Lâm Tiên Nhi tên người đẹp
Vốn là côi cút bơ vơ.
Mẹ cha của cô đã chết
Một hôm tự sát gần chùa.

Thi Âm thật là may mắn
Nàng đã phát hiện cứu ai.
Kết bạn, thân rồi, ở hẳn
Tiêu Trúc phòng rộng tuyệt vời.





Về Đầu Trang
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Mon Mar 10, 2008 5:37 am    Tiêu đề:








4) ANH HÙNG LÂM NẠN


Tầm Hoan dạo chơi tối đó
Ánh đèn mờ tỏ bên trong.
Cảm xúc làm chàng lớ ngớ
Thám Hoa dáo dác ngó mong.

Bóng tối chập chùng phủ xuống
Thám Hoa nhớ đến Kim Cương.
Quay về hai người bịn rịn
Anh chàng lưu luyến rời chàng.

Kim Cương bồi hồi xúc động:
"Lâu nay sống với Thiếu Gia.
Chở che, trăm bề yên ổn
Kẻ thù không dám động ta."

"Hôm nay mừng cho có chốn
Thiếu Gia, bạn tốt, giàu sang.
Tôi không ở cùng dài hạn
Nên xin từ giã lên đường."

Tầm Hoan vô cùng bối rối
Thương ai từng trải gian truân.
Thày trò mười năm sớm tối
Cùng nhau chia sớt vui buồn.

"Ta muốn tiễn anh một đoạn
Bây giờ Thiết Giáp đi đâu?"
"Chưa biết nơi nào an ổn
Thiếu Gia bảo trọng, mong sao!"

Hai bóng lờ mờ đường vắng
Trời khuya lấp lánh vài sao.
Trời lạnh, vi vu gió lộng
Hai người không nỡ xa nhau.

"Khi nào cần ta giúp đỡ
Cứ tìm tới chỗ của ta.
Ta thương, ta mong, ta nhớ
Ta đây bảo vệ ngươi mà!"

"Tạ ơn Thiếu gia chiếu cố
Thiếu gia hãy giữ thân mình.
Bịnh phổi xem chừng trầm trọng
Rượu kia gia giảm Lưu Linh."

"Ta mất tất cả, Trang Trại
Người yêu, của cải cho anh.
Chỉ còn vui cùng chén ruợu
Cuộc đời ta quả buồn tênh."

Tiễn đưa cuối cùng cũng phải
Chia tay mấy dặm đường khuya.
Quạnh hiu, dầm dề tuyết trải
Thịt da run rẩy lạnh về.

Rạng đông sương mờ các ngã
Se se cơn gió thoảng bay.
Khu chợ có người đây đó
Ồn ào huyền náo đông thay.

Đại Nương hiện ngay trước mặt
Giang Nam Lục Hiệp vây chàng.
Nhào tới vội vàng điểm huyệt
Kim Cương phục kích sẵn sàng.

"Ông Nương mắng chàng xổi xả:
"Quả trời có mắt công bình
Giết người tưởng mình thoát đã
Có vay, có trả súc sinh."

Mười mấy năm trời trốn biệt
Bọn tao canh quả tuyệt vời .
Họ Lý phóng dao xuất sắc
Chờ mày gần suốt đêm dài."

"Đại Tẩu trách thôi phải chịu
Em đâu có hại Đại Ca.
Em cũng xót xa, sót thiếu
Không sao bảo vệ Anh Yêu"

"Đêm đó quân thù vây hãm
Đại Ca chiến đấu kiên cường.
Em cũng hết mình tiếp ứng
Kẻ gian trà trộn quá đông."

Họ đưa Kim Cương xóm vắng
Gian nhà rộng lớn xét tra.
Họ Triệu bậy giờ oai lắm
Võ Lâm Đại Diện sáng lòa.

Giang Nam Lục Nhân buộc tội
Chủ Tọa Đại Hiệp nói rằng:
"Đại Diện toàn miền xét thấy
Kim Cương cấu kết địch nhân."

"Ông Đại Ca từ trần đó!
Chính do Thiết Giáp gây ra.
Lục Hiệp đều là nhân chứng
Bây giờ lãnh án không tha."

"Tội nhân có gì khiếu nại?
Oan tình cứ nói ra đây."
Kim Cương, khổ này khó trải
Đám người đã sẵn sắp bày."

Công lý đời này mưa nắng
Trong tay người mạnh nói ra.
Chính là tuyệt vời đúng đắn
Dễ gì thành kiến buông tha.

"Đại Tẩu hiểu cho tiểu đệ
Không hề cấu kết kẻ gian.
Nhưng em thấy mình có lỗi
Em không quản ngại sống còn."

Nhị Ca ngước nhìn cử tọa
Đại Diện Lục Hiệp Giang Nam.
"Tuyên bố tử hình Thiết Giáp
Vì y nhận tội rõ ràng."

Chính Nghĩa, cuối cùng lên tiếng:
"Võ Lâm Đại Diện Trung Nguyên
Xét rằng Kim Cương tội phạm
Cổ treo thật đáng tội hình."

Cửa trước bỗng nhiên bật mở
Ngũ Đệ cùng với Tiểu Phi
Bước vô lầm lì nhìn họ
Hai người an tọa tức thì.

"Giới thiệu mọi người có mặt
Đây là Thiếu Hiệp Tiểu Phi.
Đại Diện Võ Lâm phán xét
Thông minh, cương quyết chủ trì"

Thiết Giáp Kim Cương nghe hết
Chàng liền mở mắt nhìn ai.
"Thiếu Gia, để tôi chịu chết
Xin đừng can thiệp, khổ người."

Tiểu Phi tức thời tuyên bố:
"Quả là Công Lý trong tay
Kẻ nào nắm thời quyền lực
Dễ dàng áp bức người ngay"

"Những ai thời cơ đã đến
Ấy là chánh án, uy quyền.
Vu khống, tội liền ghép gán
Tôi đây phủ nhận buộc trên."

"Đại Diện Võ Lâm tuyên bố:
"Kim Cương vô tội rõ ràng.
Đại Ca tử thương hôm đó
Bất ngờ cường địch tấn công."

Thiên Hào vội vàng phản đối:
"Kim Cương thú tội mọi người
Chúng tôi, đời nào ép buộc"
Bỗng nhiên Thiết Giáp tiếp lời

Kim Cương mắt thời vẫn nhắm
"Tôi không ám toán Đại Ca
Cấu kết người ta hại bạn
Lỗi kia, tôi cũng có mà!"

Nhị Ca: "Y đà nhận tội
Chúng tôi đâu nói hồ đồ.
Họ Triệu, Võ Lâm cử tới
Cũng đều buộc phải trị cho."

Chính nghĩa giả vờ lơ đãng
Đưa nhanh thanh kiếm đâm Phi.
Rút sau, kiếm kề cổ hẳn:
"Nhà ngươi bình tĩnh nói đi!"

"Kim Cương tội kia trắng án!
Phải là tha bổng hay không?"
Họ Triệu hết hồn la hoảng:
"Dạ thưa, vô tội Kim Cương!"

"Rõ ràng kiếm nhanh, Công Lý
Cô thế, yếu đuối, bị oan.
Họ Triệu, lần sau ta gặp
Nhất quyết không tha, nghe không?"

"Liệu hồn cút đi cho khỏi!
Võ Lâm Đại Diện, Đại Gian!
Nhị Ca Thiên Hào lại nói:
"Kiếm nhanh, Công Lý rõ ràng!"

"Kim Cương nói rằng có lỗi
Tại sao xin mãi cho y?
Đại Hiệp, kiếm kia vượt trội
Vậy thì, hai vị đi di!"

Lúc này Tiểu Phi đưa bạn
Kim Cương xa lánh ác tà.
Quãng đường xa xa hiu quạnh
Người hùng mới hỏi anh ta:

"Bây giờ đi đâu, các hạ?"
"Tôi xin cảm tạ Thiếu Gia!
Trời đất bao la, rộng quá!
Ẩn cư sơn dã là nhà!"

"Muốn gặp Thiếu Gia, cho biết
Đại Hiệp cư ngụ tại đâu?"
"Miếu kia, đêm thâu vắng mặt
Ban ngày, anh đến, gặp nhau."

"Thiếu Gia thương tình, chiếu cố
Tầm Hoan, chủ cũ của tôi.
Đã từng cứu đời khốn khổ
Ơn người, nhớ mãi không thôi."

"Tri ân, chúc thời nhị vị
Khỏe mạnh, như ý, khang an.
Kim Cương ẩn mình trần thế
Tìm nơi có thể lánh nàn."

Hôm sau, chiều tàn êm ả
Thám Hoa thong thả dạo chơi.
Tiêu Trúc, quyết thời xem thử
Thư phòng, nhi nữ tới lui.

Bóng tối nhanh thời phủ chụp
Xa xa, đèn chớp lập lòe.
Hàng cây xanh rì chất ngất
Tầm Hoan nhẹ lướt nhanh ghê!

Khi chàng gần kề cửa cái
Vệt sáng nhấp nháy trên cành.
Kinh nghiệm đầy mình, từng trải
Giang hồ loại bỏ hớ hênh.

Tầm Hoan nhào nhanh xuống đất
Kim châm một loạt bay qua.
Lưỡi đao, sáng lòa nhanh thật
Bóng người ác độc phóng ra.

Đâm chàng vù vù tới tấp
Chỉ mong hạ sát ai thôi.
Tầm Hoan né người, tránh kịp
Phản công khép chặt y rồi.

"Tại sao nhà ngươi muốn giết?
Ta đâu thù địch anh hùng.
Nói ngay tánh danh Thiếu Hiệp!
Thì ta tha chết, nói không?"

Ánh sáng chập chờn Tiêu Trúc
Hắt ra rõ mặt của y.
Trẻ trung, lầm lì, gian ác
Nhìn chàng lấm lét, ngại nghi.

"Tàng Gia Trang này, kém cỏi.
Tôi là Công Tử, chịu thua.
Năm sau, trả thù, đấu lại
Cám ơn Đại Hiệp đã tha."

"Bảy năm miệt mà tập luyện
Mới mong giao chiến với ta.
Tài nghệ người đà quá kém
Ta đây giữ hẹn đó mà!"

"Tại sao giết ta, không oán
Lại là lén lút, thập thò?
Nói ngay, cho ta tha hẳn
Chúng ta chẳng có biết nhau."

"Cô nương trong nhà kiều diễm
Ta ghen ai đến thăm nàng.
Ta không thích chàng nào đến
Giai nhân là bạn tri âm."

Nói xong, y liền mất dạng
Si tình quá đáng, nam nhi.
Tầm Hoa hướng về đèn sáng
Tiêu Trúc ẩn hiện lập lòe.

Cửa mở, phòng kia quen thuộc
Bước vào cảnh vật như xưa.
Họ Lý bật ngờ kinh ngạc
Của chàng, đồ đạc hiện ra.

Tất cả sáng lòa không đổi
Cây đàn, giường gối, nệm chăn.
Danh họa trên tường, câu đối
Giống y ngày ấy Tầm Hoan.

Từ ngoài giai nhân xuất hiện
Ôi chao, kiều diễm thướt tha!
Mắt biếc, da ngà, môi thắm
Trẻ trung, duyên dáng, sáng lòa.

Tiên Nhi giở trò quyến rũ
Bắt đầu đóng cửa tức thì.
Cởi áo thoát y lồ lộ
Tỏ tình yêu quý ai kia.

Ngọt ngào vuốt ve Họ Lý
Đá cũng nhũn đi, lọ người.
Tầm Hoan khôi ngô mạnh khỏe
Nàng ta lồ lộ đẹp, tươi.

"Em nhớ thương người lâu lắm
Nhi em cảm động vô cùng.
Tài năng, anh hùng xuất chúng.
Phòng chàng sắp sẵn y chang."

"Tưởng như có chàng bên cạnh
Sao anh cũng vẫn lạnh lùng?
Bậy giờ ta cùng chung sống
Em xin hầu cận hết lòng."

Làn da má hồng trắng nõn
Nhũ hoa gợi cảm rung rinh.
Lõa lồ thân hình hấp dẫn
Thám Hoa xúc cảm mênh mông.

Cẳng, tay thon thon suông đuột
Quả là tuyệt sắc hoa khôi.
Giải thưởng cho người giải đoạt
Nếu như phá được án rồi.

Kim Ty Giáp bồng trôi lãng đãng
"Mai Hoa Đạo" án hiếp dâm.
Hãm xong giết liền, dấu ấn
Hoa Mai ngực gắn rõ ràng."

Thông minh, nhớ nàng đôi mắt
Quán kia lõa thể thân mình.
Sao giống cô nàng dụ hoặc
Để mong Ty Giáp đoạt nhanh.

Thám Hoa ngước nhìn chăm chú
Long lanh ánh mắt to dài
Mặt nạ kia thời che giấu
Chỉ còn thần nhãn nhìn ai.

Đôi mắt tuyệt vời diễm lệ
Thông minh rực rỡ, rạng ngời.
Thôi rồi, nàng ôi đã lộ
Chính là cô đó, cô ơi!

Tầm Hoan nhìn ai lần nữa
Tiên Nhi Ma Nữ đây rồi.
Ả muốn gì tôi, Quỷ dữ?
Đam mê, sóng hạ tức thời.

Suýt nữa tiêu đời, bẫy sụp
Ôi chao nhan sắc má hồng
Sóng gió ba đào lớp lớp
Nhất là Nữ Chúa, Ma Vương.

Tầm Hoan con dao lấp lánh
Không hề bỏ xuống chút nào.
"Tiên Nhi đã là Giải Thưởng
Sao còn muốn chiếm Áo Bào?"

"Kim Ty Gíáp, sao muốn đoạt?
Quán kia người đẹp đến nơi.
Buộc tôi cho thời tức khắc.
Bây giờ tiếp tục gạt ai?"

Tiên Nhi khựng lời, sửng sốt
Không ngờ Đại Hiệp nhớ ra .
Người hùng tài ba quả thật
Cô nàng chớp chớp mắt to.

"Em không muốn vô tay khác
Chiếc Kim Ty Giáp em thu.
Cho em cùng người đặc biệt
Ba Sinh Hương Lửa dạt dào."

"Yêu anh biết bao, tha thiết
Chỉ mong kết tóc se tơ.
Nhưng anh hững hờ biền biệt
Làm em thương nhớ vô bờ!"

"Cám ơn. Bây giờ tạm biệt.
Hẹn cô dịp khác gặp nhau".
Tầm Hoan dọt mau cái ót
Hôm trước đã gặp má đào.

Thi Âm trách sao gây sự
Hãm hại cậu bé con nàng.
Giận hờn anh chàng tình cũ
Làm buồn phụ nữ thương con.

Hai người ở trong phòng khách
Thằng bé lộ mặt bên nàng.
Thi Âm bảo con theo học
Sư Thúc chút võ phòng thân.

Thiếu Vân chìu lòng thân mẫu
Chào người thù cũ hại ai.
Nhạt nhẽo hai người lúc đó
Chàng về phòng trọ gần thôi.

Đêm nay giã từ người đẹp
Tiên Nhi đã lộ mặt rồi .
Thần thờ xa rời Tiêu Trúc
Đến sân một lũ vây ai.

Hung hăng bảy người bao bọc
Không cho chàng thoát ra ngoài.
Chàng nhận hai tên, Tần, Triệu
Cả đoàn bộ hạ của ai.

Kiếm, đao, cùng roi cá đuối
Quyết tâm bắt lấy Tầm Hoan.
Kẻ thù người hùng bao lại
Con dao sáng chói tay chàng.

"Tao đây, tay cầm vật nhọn
Con dao vỏn vẹn, nhào vô.
Tụi bay chần chờ không dám
Mình tao, cả đám côn đồ"

Chúng nhìn lăm le dữ tợn
Nhưng không can đảm đánh chàng.
Con dao sợ găm cổ họng
Chúng chờ cơ hội tấn công.

Bỗng nhiên Tiêu Vân xuất hiện
Chạy vào, đứng sát bên chàng.
Nói to "Xin đừng đánh đấm
Em ta, chính thị Tầm Hoan."

Hắn choàng vai chàng che khuất
Con dao Đại Hiệp trên tay.
Một tên nhào ngay roi quất
Chúng liền điểm huyệt chàng ngay.

Chúng đánh vào người tơi tả
Hội đồng cả lũ ác ôn.
Xô Tiêu Vân liền ra đó.
Y nhìn nghĩa đệ phân trần:

"Hiền Đệ tha anh bất lực
Không cứu được em thoát vòng.
Thông cảm cho anh mất sức,
Chúng đà điểm huyệt anh xong."

Lúc ngã Tầm Hoan la lớn
"Đại Ca!" hờn giận trong lòng.
Thấy rõ Sư Huynh hại bạn
Vào che dao, chúng tấn công."

Một phe, giả vờ đạo đức
Anh mình sắp đặt hại người.
Nhưng sợ Thi Âm biết được
Tổn thương hạnh phúc lứa đôi.

Vì yêu con người quốc sắc
Nên lờ việc ác của chồng.
Hạnh phúc gia đình cho đẹp
Tầm Hoan tha thứ Ân Công.

Tầm Hoan nằm dài trên đất
Bỗng nhiên xuất hiện hai người.
Tiên Nhi đầu bù, tóc rối
Bên nàng Thiếu Hiệp Tiểu Phi.

Bọn gian chỉ về Họ Lý:
"Nhà ngươi chính thị Hoa Đạo
Bấy lâu hại người vô kể
Võ Lâm xét xử người sau"

Tiểu Phi nhào vô cãi lại
"Chính tôi vừa cứu cô này!
Hoa Mai bỏ ngay nơi bãi.
Thủ phạm cao chạy xa bay."

Tiên Nhi: "Quả thời nó muốn
Hiếp tôi may mắn chàng đây
Cứ nguy, nó thì bỏ trốn
Hoa Mai văng xuống nơi này."

"Không tin. Chúng bay bịa chuyện
Hầu mong cứu bạn Tầm Hoan".
Để cho Võ Lâm xét đoán
Đừng hòng biện luận phân trần."

Họ Triệu hung hằng lộ diện
Tiểu Phi tức giận lướt nhanh
Cây kiếm rút liền giết hắn
Bỗng đâu chưởng pháp chạm mình.

"Mô Phật! Kiếm lanh như gió
Quà người thí chủ tài ba.
Không nên giết người, đổ máu"
Tiểu Phi gục ngã thềm nhà.

"Các hạ hãy xa gấp gấp
Vụ này là việc tôi lo."
"Nhưng mà người ta gian ác
Vu cáo ngang ngược Thám Hoa."

Tiểu Phi tức thì đứng dậy
Tấn công mười mấy nhà sư.
Quyết tình bắt người vô tội
Tầm Hoan bị giải nhốt tù.
"La Hán Trận" thời vây chặt
Cao thủ Thiếu Lâm bảy người.
Tâm Mi dùng Tồi Tâm Chưởng
Đánh nhanh ngực trúng chàng trai.

Tiểu Phi, ngực thời muốn vỡ
May mà sức khỏe phi thường.
Chạy nhanh ra đường bị ngã
Tiên Nhi đưa cậu Phòng Hương.

Chàng ta mê man bất tỉnh
Người hùng khỏe khoắn hôm sau.
Sức lực phi thường cường tráng.
Thông minh, tuấn tú anh hào.

Tiên Nhi, đẹp sao giống mẹ!
Cho nên mê tít thò lò.
Người hùng mê cô quá cỡ
Còn nàng ngưỡng mộ khôi ngô.

Tầm Hoan giam vô nhà vắng
Vẫn còn ê ẩm trong người.
Điểm huyệt yếu thôi, buồn lắm
Lát sau nghe tiếng con trai.

Thiếu Vân lẻn thời tới đó
Cầm ly rượu nhỏ thơm lừng.
Biết chàng vô cùng thèm ruợu
Cậu nhỏ cười nói vang vang:

"Sư Thúc chắc thèm uống rượu
Ruợu ngon dâng chú ly này!
Tầm Hoan vui thay nhìn cậu
Thương tình hại nó trước đây."

Thằng bé đưa ngay kề miệng
Tầm Hoan điểm huyệt yếu tay.
Tạt rượu tức thời thật mạnh
Nó cười nham hiểm nói ngay:

"Đừng hòng tao đây tha mạng
Bây giờ tao giết chú mày".
Rút dao quyết thời dâm họng
Tầm Hoan nhắm mắt đợi ai .

"Thiếu Vân!" bên ngoài tiếng gọi
Thi Âm vào tới tìm con.
Thằng bé sợ đòn chưa giết
Vội vàng dao giấu phi tang.

"Trời ơi! sao ông bị thế?
Rõ ràng có kẻ hại người.
Tại sao các người ác quá
Cứ là quân tử vì ai."

Mẹ con ra ngoài tức khắc
Tầm Hoan mỏi mệt thở dài.
Có người gần thôi bàn bạc
Tưởng rằng Đại Hiệp ngủ vùi.

"Bây giờ Tiểu Phi bị hại?"
"Dạ không nó chạy thoát rồi!"
Tâm Mi đập thôi, chắc phải
Trọng thương khó nổi sống đời."

"Tụi bay đông người canh giữ
Coi chừng Họ Lý thoát thân.
Thẳng tay, nếu cần trừ khử
Không chờ xét xử Thiếu Lâm."

Tiêu Vân bàn cùng Chính Nghĩa
Cha con xảo quyệt như nhau.
Ngọt ngào mưu mô độc ác
Khó lường khó biết biển sâu.

Bất ngờ Thi Âm nghe hết
Nàng liền gào khóc thở than:
"Trời ơi! Ông chồng quá độc
Giết người tốt bụng ân nhân."

"Biếu không gia trang vợ đẹp
Mà ngươi lang sói hai lòng.
Bề ngoài giả nhân, giả nghĩa
Quân gian cấu kết, bất lương."

Thi Âm chán chường thất vọng
Vào phòng trách mắng Tiêu Vân.
Nhìn ai khổ đau lâm nạn
Thám Hoa ảm đạm muôn phần.

"Tại sao Tầm Hoan che giấu?
Vì mong hạnh phúc cho ta.
Nhà ngươi hy sinh, đau khổ
Chịu bao đày đọa hận thù."

"Còn ngươi? Con người tàn độc!
Ngụy quân tử, thật gian manh.
Ta đây vô cùng mờ mịt
Sống bên lang sói che mình."

Thi Âm vội vàng ra cửa
Nàng khóc nức nở khổ đau.
Thế là hy sinh cao cả
Tầm Hoan uổng phí bấy lâu.

Tiêu Vân mặt dày mày dạn
Nhìn chàng lên tiếng thanh minh:
"Xin em tha anh lỗ mãng
Cạn suy hại bạn giao tình"

Tầm Hoan bao dung tha thứ:
"Không sao, em rõ lâu rồi!"
Tiêu Vân "Hồi nào Hiền Đệ?"
"Đêm anh trườn lại cản tôi."

"Trước dao che người cho địch
Tự tin điểm huyệt ngã nhào.
Đàn em đánh sao dữ dội
Nhốt em vu tội "Hoa Đao"

"Làm thế vì yêu vợ quá
Tại sao em trở lại đây?
Anh sợ mất người yêu quý
Con anh, em đã hại ngay."

"Thôi anh! Việc này đứng nói
Chính là do lỗi của em."
Tầm Hoan vô cùng mệt mỏi
Tiêu Vân trở lại phòng mình.

Quân tử kiểu Tàu dung thứ
Con người cầm thú hại ta.
Đoạt vợ, chiếm nhà chưa đù
Còn tìm gây khổ vô bờ.

Hôm sau, xe đưa ngàn dặm
Tâm Mi Đại Diện Thiếu Lâm
Đưa chàng Tung Sơn xét án
Hoa Đao tội phạm hiếp dâm.

Giết người đa phần phụ nữ
Oan tình Công Lý bay vù.
Giữa đường hận thù lớp lớp
Chiếc xe bị chận liên tu.

Ngũ Độc Đồng Tử Sư phụ
Đòi gặp Tầm Hoan báo thù
Cái tội học trò bị tử
Vì chàng thiếu hiệp khôi ngô.

Tiểu Phi giết mà lại buộc
Tầm Hoan bạn thiết gánh thay.
Thám Hoa bàn tay cử được
Nhưng người điểm huyệt ngồi đây.

Tâm Mi cản ngay bọn xấu
"Thiếu Lâm xử tội của ngươi".
Ngọn dao Thám Hoa tuyệt hảo
Ác nhân vội vã rút lui.

Y Khốc Thanh Ma hung dữ
Chận xe đòi nợ Tầm Hoan
Nợ cũ Võ Lâm lâu quá
Y còn thù hận mênh mang,

Chiếc xe mỗi lần đỗ lại
Bên đường, ngựa phải nghỉ chân
Mọi người dùng cơm thoải mái
Thức ăn bị độc giết lần.

Tầm Hoan khôn ngoan né được
Ông thường nhịn đói, không sao.
Bảy Sư Tầm Mi hầu hạ
Kẻ thù bỏ độc ra ma.

Bây giờ ngựa kia cũng chết
Ác nhân vây bủa mênh mông.
Chiếc xe phải dừng mỏi mệt
Tầm Hoan, thú khác thuê công.

Tài xế vội vàng ráp ngựa
Chiếc xe tiếp tục lên đường.
Tâm Mi bị thương vì độc
Nhìn chàng Đại Hiệp cảm thương:

Nghĩ rằng: "Con người lỗi lạc
Hoa Đao bị buộc tử hình
Lúc này dễ dàng trốn thoát
Mà sao thuê ngựa cho mình,"

"Đáng lẽ thường tình tội phạm
Thừa cơ bỏ trốn, cao bay.
Rõ ràng anh này phải lánh
Quang minh chính đại, người ngay."

Nhà Sư giải thời huyệt đạo
Tha chàng, rồi bảo đi đi.
Săn sóc Tâm Mi chu đáo
Tầm Hoan đưa tới Chùa kìa.

Hôm đó, Tiểu Phi từ giã
Cô nương diễm lệ ra về.
Tiên Nhi thông minh quá cỡ
Biết rằng thiếu hiệp tính bề.

Đi cứu bạn mình, Họ Lý
Nên nàng dụ khị chàng trai.
Si tình, mê ai hết ý
Bảo rằng Đại Hiệp giải rồi.

Tâm Mi đưa thời xét xử
Lên tận Thiếu Lâm từ hình.
Cái tội hiếp dâm phụ nữ
Tầm Hoan áp tải lênh đênh.

Thế là thuê xe dong ruổi
Theo sau mong cứu bạn mình.
Hôm đó trọ phòng buổi tối
Hai người ăn uống linh tinh.

Tiểu Phi cùng phòng mỹ nữ
Đắp mền quyến rũ trai tờ.
Giở ra lõa lồ thân thể
Nhưng chàng e lệ tránh xa.

Yêu nàng thiết tha, kính trọng
Phi chưa dám tiến xa hơn.
Nghĩ nàng trinh nguyên gợi cảm
Chàng liền thuê hẳn khác phòng.

Bỗng nhiên Thanh Ma Y Khốc
Vào nhanh người đẹp hớ hênh:
"Ma Nữ dụ chàng thiếu hiệp
Bạn thằng Họ Lý ngông nghênh."

"Nó còn trai trinh e thẹn
Thôi ta thay hắn mây mưa
Nếu không chìu, ta sẽ tính
Chớ trách ta đây hững hờ."

Ma Nữ nõn nà da thịt
Trần truồng đã gặp Quỷ Vương.
Ân ái điên cuồng rên xiết
Hai người ôm chặt không buông.

Thỏa mãn dục tình say đắm
Tiên Nhi căn dặn tình lang.
Phải ra giết chàng trai tráng
Tiểu Phi là bạn Tầm Hoan.

Thanh Ma vội vàng lén lút
Qua phòng thiếu hiệp đâm ngay.
Chiếc mền lủng rày tức khắc
Mừng rằng giết được cậu này.

Tiểu Phi vốn thời cảnh giác
Giang hồ hiểm ác dạy cho.
Chàng ngủ xa xa giường sắt
Đề phòng đột kích bất ngờ.

Giết hụt, Thanh Ma giận giữ
Nhìn qua thấy cậu thiếu niên.
Tiến nhanh lại đâm liên tiếp
Tiểu Phi vội rút kiếm liền.

Kiếm sau, nhưng nhanh như gió
Xuyên ngay cần cổ ác nhân.
Kinh ngạc Ma Vương trừng ngó
Không ngờ cậu trẻ tuyệt luân.

Tiên Nhi giả mừng vô hạn
Điểm trang kiều diễm Nàng Tiên .
Vuốt ve, dịu hiền, âu yếm
Làm ai say đắm yếu mềm.

Bẫy giăng, sụp liền vào lưới
Bị đưa lên tới Thiếu Lâm.
Cũng tội Hoa Đao cưỡng hiếp
Nữ nhi, xong giết các nàng.

Oan tình, kêu Trời không thấu
Tiểu Phi nằm giữa sân chùa.
Bên kia Tầm Hoan giam giữ
Tâm Thụ, uy hiếp bạn xưa.

Chàng vừa đến chùa hôm đó
Bủa vây, vô cớ phân trần.
Tâm Mi mê man rên rỉ
Ông ta không thể minh oan.

Chỉ ông biết chàng vô tội
Nhà sư không nói được rồi.
Chấp Pháp buộc người mới tới
Hoa Đao định hại chàng thôi.

Tâm Mi chết thời lẹ quá
Rõ ràng diệt khẩu ông rồi.
Thám Hoa tức thời đối phó
Uy hiếp Tâm Thụ bạn ai.

Hai người vào ngay phòng khách
Nhà sư bạn học ngày xưa.
Võ công kém thua Đaị Hiệp
Tầm Hoan điểm huyệt ông ta.

Thế là hai người thoải mái
Thức ăn mang tới hằng ngày.
Tâm Thụ, Tầm Hoan ẩm thực
Bắt mang rượu thịt, tuân ngay.

Chùa sợ chết rày Sư Thụ
Cho nên Họ lý phải nuôi.
Hai người uống ăn vui vẻ.
Tâm Thụ biết rõ anh tài.

Bị oan, người hùng chính trực
Nổi danh Đại Hiệp Võ Lâm.
Ông đã nương tình bạn học
Ngày xưa Tiến Sĩ hai chàng.

Hai người không ham danh lợi.
Xuất gia Tâm Thụ vào chùa.
Thám Hoa giang hồ lui tới
Bây giờ gặp lại người xưa.

Tâm Thụ tin vào bạn cũ
Kể chuyện nhờ góp ý vào.
"Không ổn, lao xao nội gián.
Sách kinh bị mất bấy lâu."

"Bí kiếp Thiếu Lâm vô giá
Dịch Cân Kinh, La Hán Quyền.
Bao nhiêu Bí Truyền Chưởng pháp
Cứ là bị cắp liên miên."

"Tàng Kinh Các chùa chiền đó
Toàn là chức sắc vào ra.
Tâm Hòa Đãi Sư Phương Trượng
Tâm Thất Quản Tự đó mà".

"Hai chục năm qua đầu Phật
Vốn là Hắc Đạo giang hồ.
Tâm Thất bây giờ Giám Sát
Chức cao Chấp Pháp ra vô."

"Bá Nhiễu Sanh là thượng khách
Nổi danh Học Giả Trung Nguyên.
Tại chùa luận bàn các việc
Hoa Đao án nổi triền miên."

"Kính nhờ Tầm Hoan sáng suốt
Tra xét ẩn khuất sự tình.
Phát hiện ẩn danh đạo tặc
Bọn gian lén lút, tinh ranh".

Hai người bàn nhanh công việc
Sắp xếp kế hoạch tiến hành.
Xem qua Tâm Mi bị độc
Tầm Hoan đoán biết thật rành.

Tâm Thất Đại Sư chuyên độc
Ngày xưa Hắc Đạo tung hoành.
Bây giờ dẫu rằng đầu Phật
Tâm Mi quả thật chết oan.

Hôm ấy trở ra Tâm Thụ
Báo cho Sư Trưởng Tâm Hòa.
Tầm Hoan tự do thả bạn
Bây giờ bàn tính điều tra.






Về Đầu Trang
SNOW WHITE



Ngày tham gia: 29 Oct 2007
Số bài: 3689

Bài gửiGửi: Mon Mar 10, 2008 6:58 am    Tiêu đề:








5) THỦ PHẠM LỘ HÌNH


Họ gọi Đại Sư Tâm Thất
Bảo rằng cuốn Dịch Cân Kinh
Mất tiêu trong Tàng Kinh Các
Bây giờ kẻ lấy trả liền.

Ngạc nhiên y nhanh chân chạy
Về phòng xem thử thiệt hơn.
Thì ra còn nguyên chỗ giấu
Thế là bị lộ anh hùng.

Tầm Hòa tức mình mắng nhiếc:
"Tại sao ăn cắp sách kinh
Bây giờ hiện hình nội gián
Mất nhiều Bí Quyết triền miên"

Tâm Thụ nói thêm "Mưu chước
Chính nhờ Đại Hiệp Thám Hoa
Ông ta thật là vô tội
Vu oan một đám gian tà."

"Sư Huynh xin tha Họ Lý
Quang minh lỗi lạc anh hùng
Giúp mình phá tan mưu kế
Những tên nội gián nằm vùng,"

"Thám Hoa xin ông lộ diện"
"Có ta đây!" hắn bước ra.
Con đao trên tay gọt gọt
Tiến về Chức Sắc của chùa.

Tâm Hòa uy nghiêm nhìn Thất
Gạn gùng tra vấn xét y.
"Ai người xúi ngươi, ép buộc
Một mình ngươi chỉ ù lì."

"Ai người sai mi, diều khiển
Ai người đã đứng sau lưng?
Nói nhanh hay là chịu trận
Tử hình, vẫn kín trong lòng."

Tâm Thất kinh hoàng bối rối
Nhìn quanh chưa nói nên lời.
Nhiễu Sanh tức thời mánh lới:
"Tôi xin, nghĩ tới một người"

Tâm Hòa vô tình quay lại
Nhiễu Sanh chụp đại cổ ông.
Kề đao vô cùng sắc bén
"Tất cả nghe lịnh ta không?"

Y né sau lưng Phương Trượng
Chỉ lòi một khoảng cổ mình
"Đưa ta xuống ngay đường vắng
Nếu không ta giết y liền"

Tâm Thất vui mừng ra mặt:
"Chính ông này bắt tôi làm.
Sách kinh nhiều lần đánh cắp
Chủ trì chính Bá Nhiễu Sanh."

"Tôi kẻ thừa hành của lão
Y là Ông Chủ Cấp Trên"
Nói xong Thất liền chạy tháo
Ra nơi ngõ hậu đụng liền.

Tiểu Phi bị giam trong lưới
Thất liền nhào tới đâm Phi.
Lưới đứt, nhưng Phi tránh khỏi
Bung ra kiếm vút cổ y.

Kiếm nhanh tuyệt vời hiếm thấy
Thất giờ ngã chết, máu trào.
Tiểu Phi, anh hào mệt mỏi
Người hùng cũng vội bước mau.

Nhiễu Sanh, đô con trắng trẻo
Kề đạo uy hiếp Tâm Hòa.
Cứ là núp sau Sư Trưởng
Buộc dẫn y xuống đường xa.

Tầm Hoan liếc về cổ hắn
Chỉ lòi một mảng nhỏ thôi.
Con đao tức thời lóe sáng
Cắm phập trứng phóc hắn rồi.

Sanh ôm cổ cài dao dính
Máu trào lênh láng đầy mình.
Tâm Hòa thoát liền khỏi hắn
Hú hồn gan tấc tử sinh.

Tiểu Phi hân hoan nhìn bạn
Hai người xúc động choàng nhau.
Giã từ Cửa Thiền Thanh Tịnh
Nhà Chùa cảm tạ anh hào.

Xuống núi bên nhau lặng lẽ
Hai người nghe gió mơn man.
Buổi chiều phủ choàng thật lẹ
Đỉnh cao vướng nhẹ nắng vàng.

Tiểu Phi cuối cùng hỏi bạn:
"Tôi còn một điểm chưa tường.
Các hạ chỉ giùm, tôi chẳng
Biết ai Hung Thủ Hiếp Dâm?"

Tâm Hoan trầm ngâm thổ lộ:
"Một người như Bá Nhiễu Sanh
Học Giả lừng danh thiên hạ
Nhà sư Tâm Thất tu hành"

"Hai chục năm trường Cửa Phật
Mà trộm kinh sách nhà chùa.
Đem đi mưu đồ kỳ hoặc
Chỉ vì nhan sắc Tiên Nga."

"Giai nhân phải là tuyệt thế
Thi Âm, hay ả Tiên Nhi.
Đời nay mấy người diễm lệ
Làm cho quyến rũ mê si."

"Nhưng tôi thật tình không hiểu
Đàn bà thủ phạm Mai Hoa.
Làm sao hiếp dâm phụ nữ
Hoa Mai gắn ngực sau là?"

Tầm Hoan ôn hòa giải thích
"Vô cùng dễ thật đánh lừa!
Tình nhân của cô đã hiếp
Sau nàng Mai gắn ngực vô!"

"Còn thêm cho mình giải thưởng
Ai mà đoán được mưu cao.
Tuyệt sắc giai nhân ranh mãnh
Thông minh, dâm đãng má đào."

"Các hạ từ lâu đã biết
Sao không trừ khử Võ Lâm?"
"Tôi không giết nàng quốc sắc
Chính vì tình cảm khôn cầm."

"Thiếu hiệp anh hùng nổi tiếng
Dịp này nhường bạn lập công"
Hai người phi thân nhanh nhẹn
Nửa đêm về tới lầu hồng.

Gia Trang im lìm lặng lẽ
Xa xa Tiêu Trúc sáng đèn.
Giai nhân chờ người tri kỷ
Tang tình mây nước thân quen.

Bỗng nhiên Tiểu Phi xuất hiện
Tiên Nhi hoảng hốt thấy ma.
Tưởng ai chết về đòi mạng.
Nàng chờ kẻ khác chưa vô.

Cô nàng thông minh nhạy cảm
Đoán rằng sự cố chẳng lành.
Bạn tình yêu thương không đến
Chắc là kế hoạch chông chênh.

Tiên Nhi diễm kiều nhanh nhẩu
Đón chào vồn vã Tiều Phi.
Anh chàng thấy ngay kinh Phật
Trên bàn người đẹp li bì.

Phi càng phục ngay Họ Lý
Con người nhạy cảm, thông minh.
Thần Đao nồi danh thiên hạ
Đa tài đa diện long lanh.

Cô nàng chính danh Thủ Phạm
Hoa Đao phụ nữ hiếp dâm .
Cấu kết bạn tình gây án
Tạo nên hỗn loạn Võ Lâm.

Người hùng nhìn nàng lãnh đạm
Lạnh lùng quắc mắt tiếng cao:
"Còn gì chữa bào để nói
Nếu không Công Lý trị nào."

Anh chàng lù lù máu lạnh
Đã từng đâm chết bao người.
Trẻ tuổi nhưng thời nhanh kiếm
Tiên Nhi nghe tiếng lâu rồi.

"Bình tĩnh anh ơi! Em nói
Nhiễu Sanh, Tâm Thất mê em!
Kinh Phật lấy đem trao đổi
Em không dám dối, bạn tình!"

Kiếm nhanh vô cùng xuyên họng
Tiên Nhi ngã xuống thềm hoa.
Má hồng Tiên Cô Quỷ sống
Lang thang hồn cõi Ta Bà.

Tiểu Phi yêu nàng vô hạn
Giết rồi ân hận cô vùng.
Ma Đầu phải trừ khổ nạn
Giai nhân khỏi bị chết oan.

Tầm Hoan đợi chàng ngoài cổng
Hai người kết bạn sau này.
Ông thầy võ công chỉ điểm
Mười năm Đại Hiệp hạc bay.

Bịnh lao mỗi ngày, mỗi nặng
Họ Lý du lãng giang hồ.
Kinh nghiệm công phu luyện chưởng
Tiểu Phi truyền thụ vô bờ.

Tầm Hoan qua đời sau đó
Tiểu Phi, Đạo Soái Lưu Hương
Hay Sở Lưu Hương rực rỡ
Khôi ngô, tuấn tú phi thường.

Đệ Nhất Võ Lâm Cao Thủ
Là Vua Ăn Trộm Cứu người.
Sẽ phá lai rai án khó
Tà Ma Ngoại Đạo hại đời.

Sở Lưu Hương rồi sẽ hiện
Hồi sau lấp lánh anh tài.
Nhân vật tuyệt vời xuất chúng
Đánh nhau kinh khủng Hồi Hai.

DIÊM KHÁNH





Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Thơ Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân