Mẹ ơi...
Vẫn tại khó khăn... cơm áo gạo tiền!?
Và... đất lạ, bao nhiêu điều ràng buộc
Nước mắt chảy xuôi chưa bao giờ ngược
Nhức nhối con tim lời bỗng nghẹn lời...
Mùa Thu sang, lá úa rụng tả tơi
Che chắn gió sợ ngọn đèn leo lét
Những trận bão giông, sấm gầm chớp xẹt
E Mẹ già trở giấc lúc sang canh...
Chữ "Hiếu" phân đôi đạo nghĩa thôi đành!
Lau nước mắt... tim làm sao băng bó!!!
Có phải chăng chỉ trong cơn khốn khó
Mới dễ dàng tròn bổn phận làm con!?
Nhớ Mẹ hiền nghe gió hú đầu non
Mà quặn thắt trái tim sầu con trẻ
Đổi đời con lấy một ngày của Mẹ
Trời cũng chẳng cho (!) sinh tử phận người!!!
TN
CON ƠI...
"Chữ "Hiếu" phân đôi đạo nghĩa thôi đành!
Lau nước mắt... tim làm sao băng bó!!!
Có phải chăng chỉ trong cơn khốn khó
Mới dễ dàng tròn bổn phận làm con!?"
Mẹ đã sống một quãng đời tao loạn
Dắt dìu con, nâng giấc ngủ, cơm rau...
Vì cuộc chiến do ngoại nhân lèo lái!
Khiến đao binh nhà nát, xóm làng tan.
Cha hy sinh nơi chiến trường khói lửa
Mẹ ôm con ngào nghẹn khóc biệt ly
Lây lất sống để con thơ nương tựa
Tần tảo nơi nơi! chạy chợ để sống còn.
Giờ mẹ già sức kiệt biết sao hơn
Không còn đâu tháng ngày lo cho trọn
Sức đã yếu tâm thần thì bất định
Các con còn gia đạo phải lo toan.
Nước từ nguồn chảy xuống với biển khơi
Mẹ lo cho con, giờ phiên con trẻ...
Mẹ không trách hay oán con đòi đoạn
Mà chỉ tủi buồn cho thân phận lẻ loi.
Thôi hãy về đi! còn lo cho các cháu
Như mẹ đã từng chăn dắt các con thơ
Chỉ mong sao những tháng ngày còn lại
Con được an lành như những năm qua.
Nhớ thăm mẹ mỗi cuối tuần con nhé
Biết sao hơn khi phong tục nơi nầy
Tim có đau! cũng đành ôm phận tủi!!!
Phận bọt bèo vì kiếp sống tha phương!??
Camranh. 17-8-2011
Thụ nhân. |