TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Bức ảnh khỏa thân lúc bînh minh
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Bức ảnh khỏa thân lúc bînh minh

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
Minh-Tam
Niên Khóa 1968-1975


Ngày tham gia: 24 Nov 2008
Số bài: 505

Bài gửiGửi: Tue Apr 07, 2009 3:24 pm    Tiêu đề: Bức ảnh khỏa thân lúc bînh minh
Tác Giả: Khuê Việt Trường

Bức ảnh khỏa thân lúc bình minh

Khuê Việt Trường

Cô gái ấy đến khách sạn rất khuya. Khi ấy cả con phố chỉ còn những ánh đèn vàng chiếu rọi, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa râm ran, thỉnh thoảng có một chiếc xe phóng nhanh trong đêm về nhà.

Với Lê, những đêm thầm lặng như thế là lúc anh thả hồn vào những suy nghĩ của mình. Mảnh đất rộng này ngày xưa chỉ là một bãi đất hoang, ba anh đã mua nó để bắt đầu cuộc sống ở thành phố này, nay đã trở thành một khách sạn. Lê thiết kế một dãy nhà phía sau làm chỗ nghỉ, còn không gian phía trước là sân vườn, có một góc rộng làm quầy bán cà phê, còn lại là nơi để trưng bày những tấm ảnh nghệ thuật mà anh đã chụp được trong bao nhiêu năm đi cuối đất cùng trời. Anh thức rất khuya, vì thế anh vẫn thường ra góc quán cà phê mà ngồi, đôi khi mở máy vi tính để viết một điều gì đó, đôi khi lại đem những tấm ảnh của mình đã chụp được mà chiêm nghiệm.

Anh rất thích chụp ảnh con người. Bởi dường như mỗi nét mặt người đều cho anh thấy rõ ràng số phận của họ. Anh chụp ảnh chẳng phải để tham gia cuộc thi này, cuộc thi nọ, mà giống như một nỗi đam mê cần được giải tỏa, một nhu cầu cần được ngắm nhìn. Anh chộp những phút giây mà họ đang thể hiện sự căm giận, nỗi buồn hay hân hoan tột cùng. Rất ít người biết được anh ghi khoảnh khắc riêng tư của họ vào ống kính. Những phận người anh đã ghi lại trong những phút giây bắt gặp đó giờ này ở đâu và làm gì, anh không thể nào biết được. Có khi anh cũng chẳng biết họ tên gì, ở đâu? Nhưng họ đã ở lại cùng anh với gương mặt rạng ngời hạnh phúc hay trong lúc đang bước chân xuống tận cùng tuyệt vọng. Anh vẫn nghĩ cho đến một lúc nào đó, anh lại lên đường đi tìm những nhân vật của mình. Những mặt người ấy là ám ảnh khôn nguôi đối với anh.

Anh nhớ những kỷ niệm với mỗi bức ảnh khắc ghi. Một chiều mưa tầm tã khi đang phóng xe trên con lộ trơn trợt bùn lầy, những ổ gà lởm chởm thì anh gặp một người phụ nữ đang vừa chạy vừa khóc dưới mưa. Anh đã bất kể mưa, vội vàng đưa máy ảnh lên ghi lại khoảnh khoắc đớn đau của người đàn bà. Anh không biết rằng anh vừa ghi lại khoảnh khoắc cuối cùng của một đời người. Vì sau đó ít phút, người đàn bà với gương mặt tuyệt vọng đã lao mình vào một chiếc xe tải đang phóng nhanh tới để tự sát. Đó là một trong những bức ảnh truyền ma lực vào anh khi anh đụng tới. Đôi mắt người đàn bà ấy như ánh lên ngọn lửa của căm hờn, một chân vượt ra nền đất như đang tung cao lên, cao lên vượt phận người.

Đó chỉ là một câu chuyện của những câu chuyện trong ảnh của anh. Khi cầm một bức ảnh, dường như anh rọi suốt trong đó dấu ấn của đời. Người tội phạm đang bước chân ra khỏi chiếc xe đến phiên tòa xử án, người nông dân đang uống từng ngụm nước giữa buổi trưa đầy nắng, là cô gái bé bỏng đang ngắm nhìn biển mênh mông trước mặt mình. Thượng đế thật kỳ diệu khi tạo ra con người - cả bao nhiêu năm trôi qua, chưa có ai giống ai, dẫu là anh chị em sinh đôi.

Phòng tranh nhỏ của anh ở góc quán cà phê như có điều gì đó thu hút anh. Những ngọn đèn vàng vừa đủ cho không gian quán trở nên đằm thắm, những âm thanh của nhạc hòa tấu vang vừa đủ cho lòng mềm theo từng nốt nhạc. Nếu người khác uống cà phê sẽ bị thức trắng đêm, thì với Lê, cà phê giống như một thứ nước giải khát thông thường của anh.

Lê thường tự pha cà phê một mình, anh pha cho mình một ly cà phê khá đậm, bỏ tí đường và vài hạt muối bé tí - cách uống cà phê của anh như một thói quen, khiến cho cô chủ quán bán cà phê sáng anh thường ghé qua để uống cũng phải mang theo một lọ muối để “pha cà phê cho anh Lê”.

Khách đến khách sạn thường vào rạng sáng. Có thể khi đó họ vừa có một cuộc hành trình mệt mỏi trên một con tàu. Với họ là tìm một căn phòng có nệm êm, có máy lạnh, có phòng tắm với vòi tắm nước nóng. Nhận phòng xong là họ sẽ trốn biệt trong đó với giấc ngủ dài bù lại sự mệt mỏi sau một cuộc hành trình xa. Không có người khách nào đến khách sạn vào lúc nửa đêm. Nhưng cuộc sống luôn có ngọai lệ, chính ngọai lệ đó làm thay đổi số phận của một con người. Như anh nhớ có một bộ phim làm anh xúc động. Đó là phim Người tình. Phim kể về cuộc gặp tình cờ của một cô gái Pháp mới 15 tuổi rưỡi thích đội chiếc mũ đàn ông, tình cờ trên chuyến phà về quê ở Sa Đéc cô đã gặp một người đàn ông Trung Hoa. Họ đến với nhau như khao khát tình dục, nhưng tình yêu đã thấm đẫm trong lòng họ mà không hay. Cô gái bỏ Việt Nam về Pháp, còn người đàn ông đã lấy vợ. Khi hai người đầu đã bạc, cô gái đã trở thành nhà văn, người đàn ông đã già tìm qua Pháp chỉ để gọi điện thoại - anh rất yêu em. Và cô gái – em cũng rất yêu anh.

Cô gái xuất hiện lúc nửa đêm, khi anh đang mở máy vi tính, đắm chìm trong những gương mặt mình đã ghi lại, cùng với nhạc đang trôi trong mênh mông, chẳng liên quan gì tới câu chuyện tình và cô gái Pháp kia. Nhưng sự xuất hiện của cô gái lúc nửa đêm đã khiến anh bật dậy, giống như định mệnh đã đưa đẩy cô gái tới đây.

Đó là một nét đẹp hoàn chỉnh, một thân thể phụ nữ tuyệt vời, một dáng người cân đối. Cô gái khoác một chiếc áo jean, chiếc quần lửng:

- Anh ơi, em lấy phòng.

Lê chần chừ dễ chừng một phút. Anh nghĩ về một bức ảnh mà anh khát khao được ghi lại từ cô gái này. Anh đã từng mơ sẽ chụp một bức ảnh khỏa thân với một dáng vóc như thế, một gương mặt như thế, một mái tóc như thế - anh đã rong ruổi khắp đất trời mà vẫn không gặp được, thì lúc anh không ngờ tới, cô gái đã đứng trước mặt anh.

Tiếng cô gái lại vang lên:

- Anh ơi, em lấy phòng.

Lúc đó Lê mới tỉnh cơn mộng của mình, anh hỏi như một thói quen:

- Cô đi mấy người, ở mấy ngày?

Cô gái cười rất khẽ, tiếng cười khẽ giữa đêm yên tĩnh như những nốt nhạc nhẹ trên cây dương cầm:

- Chỉ có mình em thôi anh ạ. Em có thể ở cả tuần.

Anh đi trước, cô gái đi sau. Anh không nhìn thấy cô, chỉ nghe bước chân đang bước theo anh, gõ nhẹ trên con đường lót đá, mà sao anh nghe cả mùi mồ hôi của cô gái, nghe cả tiếng những sợi tóc va nhau. Cho đến khi cô gái theo anh đi dọc tiền sảnh khách sạn, tiếng cô gái reo lên:

- Trời ơi, ảnh ở đây đẹp quá, ảnh anh chụp à.

Anh trả lời:

- Nhưng vẫn còn thiếu một bức ảnh.

Cô gái hồn nhiên:

-Vậy sao?

Thường thì anh thức khuya cho nên hay ngủ dậy muộn, nhưng từ khi có Kim đến ở thì anh lại thức dậy thật sớm, vác máy ảnh ra biển. Kim là cô gái thích ra biển khi mặt trời chưa mọc. Khi đó, đêm vẫn còn trở mình đợi bình minh lên. Từ ngày Kim xuất hiện, nỗi ham muốn chụp một bức ảnh khỏa thân trước biển khi bình minh lên càng làm cho Lê trở nên gầy đi, mất ngủ. Đó không phải là nỗi ham muốn được ngắm nhìn thân thể một người phụ nữ khỏa thân, mà ham muốn được có một tấm ảnh mang trong giấc mơ bấy lâu nay. Kim chẳng nghèo để anh gợi ý trả tiền làm người mẫu cho anh. Qua trò chuyện anh biết Kim hiện đang có một phòng thiết kế thời trang tại Sài Gòn, đã yêu và cũng đã chia tay với tình yêu. Sau khi chia tay với mối tình của mình, Kim đã leo lên một chuyến xe đến Nha Trang như một cách bỏ lại quá khứ sau lưng - còn Kim đến khách sạn của anh là do người tài xế taxi giới thiệu. Người đàn bà sau khi chia tay mối tình của mình ấy có cái thú tắm biển khi mặt trời chưa mọc, ở ghềnh đá nhấp nhô của bãi đá Hòn Chồng. Thú vị hơn nữa là Lê khám phá ra chính là khi tắm biển trong đêm như thế, Kim luôn luôn khỏa thân. Anh lại mang giấc mơ sẽ ghi lại hình ảnh người đàn bà tắm trong tư thế Eva.

Năm ngày trời Lê không ngủ; anh trở mình lắng nghe tiếng chân của Kim, tiếng gọi mở cửa. Anh không biết rằng có thêm một người đang theo dõi anh vì anh đã có những trạng thái kỳ lạ - Nguyệt, vợ anh. Bởi bình thường, công việc mở cửa sáng sớm cho khách đi tắm biển là Nguyệt chứ không phải là Lê. Giờ đây, khi có Kim xuất hiện, anh trở thành người mở cửa.

Ban ngày, Lê đã đến chỗ mà hàng đêm Kim thường tắm, chọn một vị trí khuất sau các mỏm đá để có thể đặt máy ảnh, anh đợi trăng lên. Anh sẽ chụp ảnh người đàn bà trong tư thế cha sinh mẹ đẻ mà anh biết rằng đó là người đàn bà có tư thế trần truồng đẹp nhất mà anh từng gặp.

Rạng sáng, sau khi mở cửa cho Kim đi tắm biển, y như rằng anh cũng nhón chân bước theo, anh đi theo một con đường tắt hơn, tới chỗ đặt máy. Anh không biết rằng Nguyệt cũng theo anh sau đó.

Cuộc rượt đuổi giữa ba người với ba mục đích khác nhau diễn ra lặng lẽ khi vầng trăng lưỡi liềm ném hào phóng xuống trần gian những tia sáng huyền ảo. Những tia sáng huyền ảo ấy đã là cơ hội cho Lê. Kim thỏa chí tắm biển, Lê tìm một bức ảnh thỏa nỗi đam mê, còn Nguyệt thì mang theo sự ghen tuông - bởi chỉ có hẹn hò mới có chuyện hai người cùng rời khách sạn cùng lúc.

Trăng lung linh, mặt nước lung linh, Kim tháo bỏ những vướng bận trên người - đúng ra chỉ là một chiếc khăn lớn, Kim chỉ giở tấm khăn ra, lộ một thân hình hoàn mỹ như chưa có một thân hình nào hoàn mỹ hơn. Trăng dát lên thân thể người đàn bà ấy những ánh vàng. Đó là lúc lòng Lê chao đảo, đó là lúc anh run lên - những khoảnh khoắc trăng vàng ấy đã ở lại trong ống kính của anh.

Nguyệt cũng sững sờ khi nhìn thấy chồng mình đang say mê chụp lén cảnh Kim khỏa thân. Suýt tí nữa thì Nguyệt nổi cơn ghen. Nhưng chợt Nguyệt chựng chân mình lại, vội quay trở về khách sạn trước.

Bảy ngày sau Kim trả phòng. Mùa hè rực rỡ ném những tia nắng vàng trên cây cỏ. Kim cười rất tươi: "Gặp lại lần sau anh nhé”. Lê cười với Kim, đưa mắt dõi theo bước chân ấy đang ra khỏi cổng. Anh nghe như mình mất mát một điều gì. Chợt điện thọai của anh tít tít báo hiệu có tin nhắn khi Kim đã khuất xa. Tin nhắn: “Em là Kim đây. Khi nào rửa xong những tấm ảnh, anh nhớ gởi cho em tấm nào đẹp đẹp nghe anh”. Tin nhắn tiếp theo: "Anh nhớ treo tấm ảnh đó ngay tiền sảnh nghe anh. Em sẽ trở lại". Số điện thọai di động của anh in ngay trên danh thiếp anh đưa cho Kim.

Và Nguyệt cũng ở sau lưng anh tự lúc nào."Mấy tấm ảnh chụp cô Kim tắm chắc đẹp lắm phải không anh?”, Nguyệt hỏi.


Được sửa bởi Minh-Tam ngày Wed Apr 08, 2009 3:02 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang
vanghoacuc



Ngày tham gia: 19 Mar 2009
Số bài: 73

Bài gửiGửi: Wed Apr 08, 2009 12:56 am    Tiêu đề:

Theo Sobun , nhiếp ảnh gia người Nhật . Thuở thiếu thời đã
sống tại Nagasaki nhưng lại thành danh tại New York như là một
tên tuổi lớn trong ngành nhiếp ảnh - đã nói về nghệ thuật như sau:
- Người họa sĩ là người vẽ cảm xúc lên bức tranh . Vì vậy bạn cảm
nhận được ảnh đẹp hay không chính là những cảm xúc bật lên từ
một khoảnh khắc ,khiến bạn cảm nhận được điều mà người trong
ảnh đang nghĩ tới .
Và , " phụ nữ mãi mãi là vẻ đẹp thuần khiết "
( chứ không hẳn đầy nhục cảm ) .
Cũng vì vậy , nét đẹp của người phụ nữ qua cái nhìn của ông là
sự tỏa sáng như một thiên thần .
Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân