Ngày tham gia: 25 Sep 2008 Số bài: 4763 Đến từ: Vườn Hoa Hạnh Phúc
Gửi: Wed Aug 03, 2011 3:52 pm Tiêu đề:
Mời anh Thọ dùng trái cây để gởi tiếp những bản nhạc hay cho vườn hoa âm nhạc Duy Tân và đã bỏ nhiều tâm sức cho hậu duệ. DH sẽ gởi cho anh tấm hình hậu duệ ngoài picnic và cũng đã kêu gọi các bạn gởi hình con cháu của mình để tham gia vào mục Hậu Duệ
Cám ơn anh đã có những đêm thức sáng ...
Gửi: Fri Nov 30, 2012 8:15 am Tiêu đề: LÊ TRẠCH LỰU Và Nhạc Phẩm"EM TÔI"
Lê Trạch Lựu Và Nhạc Phẩm"Em Tôi"
Năm 1946 là năm tôi đi trại hè Sầm Sơn (05/1946), đi với đoàn Hướng Đạo, cùng nhiều đoàn khác, tập trung tại sân ga Hà nội. Tôi thoáng thấy một cô gái xinh xinh, dáng người phong nhã, có đôi mắt đẹp tuyệt vời. Không hiểu sao tôi thấy tôi như choáng váng, má tôi nóng bừng như lên cơn sốt; lần đầu tiên tôi thấy tôi có cái cảm giác lạ lùng này.
Nhà đoàn tôi « đóng trại » to lớn, rộng rãi, đó là những biệt thự nghỉ mát của bọn Pháp thuộc điạ bỏ lại, trước nhà là bãi biển mênh mông, sau nhà có một cái giếng. Trưa nào tôi cũng thấy cô gái ấy, đội nón, dưới nắng trang trang rũ áo, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn cô ta. Thỉnh thoảng cô nàng ngửng đầu lên, vành nón che đôi mắt, nhưng tôi biết là cô ta đang nhìn tôi. Thú thật, tim tôi đập thình thình. Chao ơi, yêu đương là như vậy hay sao? Đây là một rung động đầu tiên, nào đâu tôi có biết cảm giác này từ thuở ra đời.
Về Hà nội tôi tìm nhà cô ta, vì có duyên nên tìm được ngay, cô ta ở gần nhà tôi. Bây giờ ta phải tìm biết tên cô ta nữa! Chiều nào tôi cũng đi qua nhà cô ta, để nhìn vào nhà, tìm lại đôi mắt đẹp. Tôi thấy có nhiều cậu trai cỡ bằng tuổi tôi đi qua đi lại trước cửa nhà, như tôi. Lúc đó tôi cũng thấy hơi hơi lo… sợ mất !
Nhưng may cho tôi, hồi ấy có một chú bé đi theo tôi hoài, hỏi ra là chú Mỹ, em cô Phượng. Trời ơi là trời, đất ơi là đất! Chúng tôi đi chơi với nhau. Một hôm, tôi viết một lá thư và mạnh dạn tôi hăng hái ra đi, nhưng chiều hôm đó tôi không thấy cô ta ra đứng ngoài cửa hóng mát. Rồi chiều hôm sau, chiều sau nữa. Thế rồi một chiều nào đó, tôi lại thấy cô ta đứng rũ tóc bên thềm.
Tìm đủ nghị lực, tôi sán gần cô ta, tay đưa lá thư, miệng lắp bắp một câu: « Phượng… Phượng cầm… cầm lấy cho… cho… tôi… tôi… lá thư này… » Rồi xong, tôi cắm đầu đi mất, không dám quay lại, sợ nhìn thấy hoặc cô ta xé lá thư, hoặc quẳng xuống lề đường… tôi sẽ mắc cỡ …
Để đỡ cho cái nặng nề đó, tôi tìm cách nói khéo với chú Mỹ, chú bằng lòng ngay. Thế là chú thành con chim xanh của tôi. Chiều nào chú cũng để một lá thư lên bàn. Bẩy tháng trời tôi viết đều đều, gần bẩy chục lá thư mà vẫn không thấy trả lời.
Tôi đau khổ quá không biết cô ta có yêu tôi không, tại sao cô ta không trả lời tôi, dù thuận dù không… Lúc bấy giờ tôi mới biết là tình yêu, thế nào là đợi chờ, là có nhiều đau khổ. Héo hon con người.
Thế rồi một hôm chú Mỹ tất tưởi chạy đến nhà tôi, đưa cho tôi một lá thư, hôm đó là một tuần trước ngày kháng chiến toàn quốc, tôi bồi hồi cầm lá thư, ở một góc có đề : Xin TRẠCH LỰU đừng giận KIM PHƯỢNG mà xé lá thư này…, tôi mở ra, đọc từng hàng chữ đều đều, tròn tròn, vuông vắn. Phượng nói yêu tôi từ ngay lúc đầu… nhưng muốn thử lòng tôi để xem tôi có phải là người đứng đắn rồi nói rằng ngày mai Phượng đi tản cư… ở Hà Ðông, cách làng tôi mấy làng… Tôi bàng hoàng như tỉnh một giấc mơ lâu dài chờ đợi từ bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút. Thế là hai hôm sau, tôi đi bộ từ Hà nội qua làng tôi tới làng tạm trú của gia đình nàng, chúng tôi đi chơi dọc dòng sông Nhuệ cùng chú Mỹ, mẹ của Phượng, bà cụ nhìn chúng tôi âu yếm từ đằng xa …
đi chơi cùng nhau hết cả buổi chiều, tôi không dám cầm tay Phượng, tôi ân hận tới bây giờ.
Tôi trở về thành, thế rồi chiến tranh, ba năm sau tôi sang Pháp. Không rõ Phượng ở đâu, tôi vẫn nhớ Phượng hoài. Một hôm trong trường cái nhớ nó làm tôi điên đầu… trong giờ Etude cuối lớp có anh chàng TRẦN BÍCH LAN NGUYÊN SA đang đọc Socrate hay sao, bên phải gần cửa sổ HOÀNG ANH TUẤN… không biết hắn làm gì, chắc đang làm thơ, tôi cầm cây đàn bấm bấm… hai ngày sau thành bài EM TÔI… cả nhạc lẫn lời. Chủ nhật ra Paris, đường Volontaires, sau bữa cơm trưa, quây quần với nhau, trong đó có Anh Tuấn, Thi Liên, Thoa em gái Nguyên Sa về sau lấy Trần đình Hòa, Bội Liên đã nhận được bài tôi gửi tới trường, hồi đó cô ta có yêu tôi, nhưng tôi tránh vì cô ta con nhà giầu… , Bội Liên dạo nhac trên mấy phím ngà… Nhạc EM TÔI vang lên khắp cả căn phòng, tôi tê tái nghe nhạc tôi, tôi thấy là lạ, chưa quen… vì mỗi lần tôi đã nghe trong tôi hay nghe cây đàn bên tôi nói với tôi, bây giờ những ngón tay ngà chạy qua phím đàn đến với tôi, tôi như ngỡ ngàng đi vào cơn mê…
Thế rồi tôi chép lại nhạc và lời trên trang giấy học trò, trên những giòng như đã kẻ nhạc, tôi gửi tới nhà xuất bản TINH HOA…
Những tháng năm qua…
KHI «EM TÔI» ĐƯỢC NỔI TIẾNG , TÔI KHÔNG ĐƯỢC SỐNG CÙNG VỚI THỜI ĐẠI ĐÓ VÌ TÔI Ở XA , TÔI KHÔNG ĐƯỢC NHÌN NHẬN RÕ RÀNG THẾ NÀO LÀ MỘT BẢN HÁT ĐƯỢC NGƯỜI ĐỜI YÊU CHUỘNG… TRAI HAY GÁI, AI AI CŨNG TƯỞNG LÀ MÌNH CÓ MỘT NGƯỜI YÊU , HAY MÌNH ĐƯỢC YÊU , HAY MÌNH TƯỞNG TƯỢNG CHÍNH MÌNH LÀ CÔ GÁI ẤY , CÒN CẬU TRAI ĐƯỢC YÊU CÔ GÁI DỊU DÀNG, THƠ NGÂY, ÂU YẾM , MƠ MÀNG CHO NÊN AI AI CŨNG HÁT… CŨNG TƯỞNG LÀ MÌNH… CŨNG CẦM LẤY CÂY ĐÀN…
Rồi một hôm tôi tìm ra điạ chỉ của Phượng tôi viết về cho chú Mỹ, Mỹ trả lời tôi:
« Em nhận được thư anh, thế là anh vẫn mạnh, chị Phượng đợi anh trong một năm dài, thấy anh không về, tưởng anh chết, rồi ba năm sau chị Phượng để tang anh. Nhiều người đến hỏi chị, chị chỉ lắc đầu. Chị vẫn đợi anh, nhưng hôm qua chị Phượng đi lấy chồng, chị đã 26 tuổi rồi, ngày ngày thầy me thúc dục. »
Thế là tôi cắt đứt, để Phượng đi lấy chồng cho êm thấm, có bổn phận với chồng với con. Tôi không muốn ám ảnh Phượng nữa để cho nàng yên phận.
Sáu chục năm rồi vẫn nhớ em,
Nhớ ai rũ tóc đứng bên thềm,
Nhớ người giặt áo bên bờ giếng,
Nhớ nhiều, nhớ mãi, mãi không quên…
Sáu chục năm sau, tôi được biết tin một người bạn cùng trường năm xưa, anh Nguyễn Thiệu Giang viết cùng một tờ báo với tôi hồi đó cùng Thanh Nam, tôi có nhờ anh ta đến căn nhà cũ, anh nói Phượng không còn ở đấy nữa. Nhưng có cho tôi số phone, tôi gọi Phượng, đầu giây Phượng trả lời, tôi nói là tôi, cô ta nhắc đi, nhắc lại ba lần, anh LÊ TRẠCH LỰU hả, anh LÊ TRẠCH LỰU hả, như không tin là có thật, khi tôi bảo là tôi thì cô ta òa ra khóc.
Nói chuyện cùng nhau hơn nửa tiếng, sau những lúc ân cần hỏi han. Phượng có nói, anh ấy có theo đuổi Phượng trong bốn năm trời, Phượng bảo Phượng có người, anh ta cứ đeo đẳng, Phượng có nói với anh ấy chuyện Phượng và anh. Anh ta chịu là trong lòng Phượng có một người. Tôi xin thành thật cảm ơn Phượng, tình yêu Phượng cho tôi. những năm đợi chờ, đau khổ. Một lúc sau tôi hỏi Phượng: «Thế Phượng còn giữ mấy lá thư ấy không? » Tôi muốn tìm hiểu văn thời 16 tôi viết ra sao chắc là văn lủng củng lắm.
Phượng trả lời tôi:
« Em để vào trong một cái hộp, nó đi theo em tất cả mọi nơi, trong đó có cả tập ảnh chụp hồi đó, nhưng chồng em thấy lúc nào em cũng buồn, nói với em nên giấu nó đi một chỗ, khi nào vui thì hãy mở ra. Thế là ông ta bỏ vào đâu không rõ, mấy năm sau ông ta mất, tìm kiếm khắp nhà không ra. Em chỉ nhớ anh viết dài lắm… viết dài lắm… Hôm nọ em muốn tìm cái hình anh hồi đó, mà không thấy đâu. Tủi thân, em lại ngồi khóc, may rằng con, cháu em bữa đó tụi nó không có nhà…
Gửi: Tue Dec 04, 2012 11:51 am Tiêu đề: EM TÔI (XƯỚNG & HỌA)
EM TÔI -- NGƯỜI EM NHỎ
Em tôi ưa đứng , nhìn trời xanh xanh ,
Mang theo đôi mắt , buồn vương giấc mơ .
Qua giọng ca Sỹ Phú , nhũng lời trong bản nhạc EM TÔI , làm tôi nhớ laị những ngày tháng đã xa lắm rồi .
Ngày ấy , tôi còn bé , mới học khoảng lóp đệ Tứ , tôi thuòng được nghe một anh hay hát bản này lắm , mỗi khi anh ấy đến chơi nhà tôi .
Anh ấy quen vói gia đình tôi , từ lúc tôi mới vào học tiểu học . Thỉnh thoảng anh ghé nhà tôi , có khi sau buổi học của anh ấy .
- Em rót cho anh xin bát nước chè !
- Vâng ạ !
Nhà tôi lúc nào cũng có một ấm tích nước chè nóng , nấu bằng chè nụ xanh .
- Mời anh xơi nuóc ạ !
- Cám ơn em ! Anh tan học về , không thích uống nước mía , chỉ thích ghé đây uống nước chè này thôi !
- Vâng ạ !
Anh ấy cười , nhìn tôi và nói :
- Anh nhớ năm em thi trượt Đệ Thất , em khóc nhiều lắm , dỗ mãi mới nín !
- Dạ , em sợ không đuọc đi học nữa ạ !
Cứ vào ngày mùng Một Tết - năm nào cũng thế - anh ấy thể nào cũng đến chúc Tết bố mẹ tôi và không quên “ mở hàng “ cho tôi . Lúc bé , anh ấy thuòng xoa đầu tôi , cuòi và bảo :
- Anh mở hàng cho em , chúc em hay ăn chóng lớn và học cho giỏi nhé !
- Vâng , em cảm ơn anh ạ !
Cầm nhũng tò giấy bạc mới tinh , tôi thích lắm .
Thỉnh thoảng , anh ấy mua cho tôi cái bánh hoặc vài cái kẹo Nuga
- Biết em thích ăn bánh đậu xanh , hôm nay anh cho em cái bánh này đây , của Bảo Hiên Rồng Vàng co đấy ! Anh vừa cuòi vừa xoa đầu tôi .
- Vâng , em cảm on anh ạ
Thế rồi ngày tháng trôi qua , từ lúc tôi học khoảng lóp đệ Nhị và đệ Nhất . Mỗi bận anh ấy đến choi , tôi thuòng trốn sau nhà , và anh ấy không còn xoa đầu tôi như xưa nữa . Mỗi lần chúc Tết , anh ấy thuòng gọi :
- Em ra đây ! anh mừng tuổi và “ mở hàng “ cho em , có cả bánh đậu xanh nữa này!
- Thôi ạ ! năm nay em lớn rồi , ai lại lấy tiền “ lì xì ‘ nữa ạ ! Tôi ỏ nhà trong nói ra .
- Lớn rồi , cũng vẫn bé hơn anh !
Tôi ra nhận quà vói một cảm giác e thẹn , ngài ngại .
- Năm nay , anh chúc em thi đỗ Tú Tài và cả Đại học . Anh ngập ngùng một lúc , rồi nói tiếp : Rồi chóng cho mọi nguòi ăn cỗ !
- Dạ em còn bé , còn lo học đã ạ ! Tôi bẽn lẽn lí nhí trả lòi .
- Em ra lấy vội , vạch vào cột xem em cao đến đâu rồi mà bảo còn bé !
Không dám đứng lâu ,tôi xin phép vào nhà .
Thế rồi lúc tôi vào Đại Học , cũng là lúc anh ấy tốt nghiệp ra truòng .
Những ngày sau đấy , anh ấy hay ghé nhà tôi chơi hơn lúc truóc và lại còn hay hát nữa .
Anh ấy thường hát những nhạc phẩm của Đoàn Chuẩn – Tù Linh , nhất là bản EM TÔI và bản NGUÒI EM NHỎ . Giọng hát của anh ấy khá hay , trầm ấm và truyền cảm , tương tự giọng của Ngọc Long hay Duy Trác .
Một buổi chiều , anh ấy ghé nhà tôi , vói nét mặt có vẻ trầm tư và hơi buồn buồn .
- Chiều nay mưa buồn quá ! phải không em ?
- Dạ vâng ạ !
- Mai anh phải đi nhận đơn vị xa , em ỏ nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ và gắng học nhé!
- Dạ vâng ạ !
Im lặng một lúc , anh ấy cất tiếng hát . anh ấy hát một lúc hai bản : Bản EM TÔI rồi bản NGƯỜI EM NHỎ . Hôm ấy , tôi nhớ giọng hát của anh ấy thật hay , hay hơn thường ngày nhiều lắm !
Hát xong , anh ấy ngồi trầm ngâm , im lặng một lúc , rồi nói khẽ :
- Thôi anh về đây -Anh ấy nhìn vào mắt tôi – Mai anh đi rồi !
Bỗng dưng ,tôi cảm thấy bối rối - không dám nhìn vào mắt anh ấy – tôi chỉ biế́t nói :
- Thưa vâng , anh về ạ !
Tôi có người em nhỏ ,
Xanh xanh đôi hàng mi ,
Môi hồng vừa đương độ ,
Chưa biết sầu biệt ly .
Ngày tôi đi vàng nắng , nghiêng nghiêng một hàng cau .
Mai ta nhìn mây trắng , gửi lời về thương nhau ...
Em tôi đọc được bài này
Môi hồng đương độ, mây bay tóc mềm.
Hàng mi khẽ chớp nhẹ êm
Gởi lời thương nhớ bên thềm hoa cau.
Có lòng xin giữ cho nhau
Lời ru, tiếng hát ngọt ngào ngày xưa…
Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ Chuyển đến trang 1, 2Trang kế
Trang 1 trong tổng số 2 trang
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn