Quý Vị và Các bạn thân mến,
Dưới đây là một bài thơ của Cựu Trung Tá QLVNCH Nguyễn văn Phán với tựa đề "Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển" để hoạ lại bài thơ của Du Tử Lê mà chúng ta đã biết từ những năm qua: "Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển" mà khi đọc xong tôi cảm thấy thật xúc động vô cùng về sự hào hùng của các cựu Quân nhân QLVNCH...
1. Khi Tôi Chết
Hãy Đem Tôi Ra Biển
Du Tử Lê
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi, sao trở lại quê nhà
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là quê hương tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
thì sá gì thêm một xác cong queo
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
cho tôi về gặp lại các con tôi
cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đã buồn hơn bóng tối
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)
khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời lưu vong tận huyệt với linh hồn.
Du Tử Lê
2. Khi Tôi Chết
Đừng Đưa Tôi Ra Biển
Nguyễn Văn Phán
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Lao Bảo, Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội khúc quân hành
Ôi ! Lính chiến một thời kiêu hãnh quá.Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Ben-Hét, Đắc-Tô
Nơi bạn bè tôi, xây mộng sông hồ
Nguyện trấn giữ dãy Trường Sơn yêu quý.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Bình Giả, Chiến Khu Đ
Cho hồn tôi siêu thoát với lời thề
Thân chiến sĩ, nguyện xin đền nợ nước.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Cái Nước, Đầm Dơi
Đêm U Minh, nghe tiếng thét vang trời
Mừng chiến thắng để dâng về tổ quốc.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Trả tôi về với dân tộc Việt Nam
Gói thân tôi ba sọc đỏ màu vàng
Xin liệm kín với hồn thiêng sông núi.
Nguyễn Văn Phán
Tác giả Hoàng long Hải đã ví một bên là tiếng kêu thương của một con chim sẻ, và một bên là tiếng đập cánh của con đại bàng.
Hoàng long Hải cũng đã bình luận thêm rằng:
"Tóm lại như nhà cách mạng Pháp đã viết: "Dân tộc có trước tất cả và sẽ là nguồn gốc của tất cả, tất cả những gì chúng ta có đều thuộc về dân tộc và khi cần phải trả lại cho dân tộc để cho dân tộc được trường tồn, để cho con cháu chúng ta tiếp tục được tự xưng và được gọi là người ViệtNam"