TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG :: Xem chủ đề - Người Bạn Tốt
TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG
Nơi gặp gỡ của các Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Phan Rang - Ninh Thuận
 
 Trang BìaTrang Bìa   Photo Albums   Trợ giúpTrợ giúp   Tìm kiếmTìm kiếm   Thành viênThành viên   NhómNhóm   Ghi danhGhi danh 
Kỷ Yếu  Mục Lục  Lý lịchLý lịch   Login để check tin nhắnLogin để check tin nhắn   Đăng NhậpĐăng Nhập 

Người Bạn Tốt

 
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi...
Xem chủ đề cũ hơn :: Xem chủ đề mới hơn  
Người Post Đầu Thông điệp
DIEU HUYEN
Niên Khóa 1962-1969


Ngày tham gia: 25 Sep 2008
Số bài: 4763
Đến từ: Vườn Hoa Hạnh Phúc

Bài gửiGửi: Sat Nov 07, 2009 4:08 pm    Tiêu đề: Người Bạn Tốt
Tác Giả: Huyên Chương Quý





Người Bạn Tốt



           Tháng 9, 1982. Tôi đứng chờ ở trạm bus cả nửa tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc xe bus nào. Một chiếc xe hơi chạy gần sát lề đường vút ngang qua, làm nước bùn ở lòng lề đường bắn tung tóe lên. Tôi né không kịp nên bị hứng trọn một vạt nước bùn ướt hết phần trước bộ quần áo mới mua đang mặc trên người. Tôi thấy tủi thân !. Mới qua Mỹ, đi làm với mức lương 4 đồng một giờ, chưa biết đến bao giờ tôi mới mua được chiếc xe cũ để chạy ?. Còn phải lo gửi chút ít quà cho bạn bè thân ở quê nhà nữa !  
           
            Đã rất bực mình phải chờ chực thật lâu một chuyến xe bus, giờ quần áo lại bị ướt, thật khó chịu !. Tôi định lội bộ về lại nhà. Vừa lúc đó, một chiếc xe hơi bổng dừng lại trước mặt. Người thanh niên cầm tay lái nhìn về phía tôi hỏi :
          - Đi đâu vậy ? .
            Nhìn thấy quen quen,  chưa kịp nhớ ra là ai, nhưng tôi vẫn trả lời :
         - Tôi đi Downtown  .
           Người thanh niên giục :
         - Vậy lên xe mau, tôi chở đi.
           Tôi mừng rỡ, quên ngay bộ đồ đang ướt, nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế bên cạnh. Người thanh niên, trông trạc tuổi tôi, nhắc tôi gài dây an toàn rồi phóng xe vào xa lộ West10. Tôi ngồi im chưa biết nói chuyện gì. Một lát,  nhìn qua người thanh niên,  tôi nói :
         - Anh tốt quá. Từ ngày qua Mỹ tới giờ tôi mới được một người không quen tự nhiên cho đi quá giang.
           Người thanh niên cười cười  :
         - Giúp đồng hương là chuyện tôi hay làm. Tôi ở gần tiệm Utotem Quý làm, có vài lần ghé vào tiệm mua bia. Không nhận ra sao ?
          Tôi nhìn người thanh niên kỹ hơn :
        - A, tôi nhớ ra rồi !… Mà sao anh biết tôi tên Quý ?
          Người thanh niên lại cười cười :
        - Gọi tôi là Quang đi, gọi anh nghe có vẻ “ cụ “ và xa lạ quá . Tôi mới 24 tuổi, nhỏ hơn Quý 4 tuổi.Thằng Dũng ở cùng nhà nói cho tôi biết. Nó nói nó là bạn Quý, quen ở đảo Ga Lăng. Đúng không ? .
          Tôi cảm thấy thân thiện với Quang, nói một hơi :
        - Ô, Dũng thì thân với tôi lắm. Hồi ở đảo, tụi tôi ở chung môt phòng. Cũng là dân tị nạn nhưng nó nổi tiếng là “ chơi quậy “ từ trại ở Thái Lan qua đến Ga Lăng. Tôi thì chẳng biết cái gì là ăn chơi, chỉ lo đi làm ở một tiệm cà phê nhỏ kiếm chút tiền lẻ. Tối nào về tôi cũng đưa cho nó vài điếu thuốc thơm, lâu ngày thành bạn. Qua đây, tánh “ dân chơi “ của nó không bỏ. Hôm tối vừa rồi đi làm về, nó ghé vào tiệm tôi, giơ khấu súng ra cho tôi xem. Nó nói làm ở khu toàn Mỹ đen, phải có súng để phòng thân. Tên nào vào tính chuyện ăn cướp là nó bắn liền.
          - Đúng rồi. Tiệm tụi này làm có nhiều Mỹ đen quậy lắm. Mấy lần tôi với Dũng phải đánh lộn với chúng khi chúng giựt bia bỏ chạy. Làm công việc bán hàng này nguy hiểm lắm. Đã có vài người Việt ở Houston này bị tụi cướp bắn chết chỉ với vài chục đồng. Nhất là những người làm ca đêm như Quý. Quý phải cẩn thận .
          - Cảm ơn Quang !. Tháng trước, tôi cũng chạm trán với  một tên Mễ. Nó hai tay xách hai twelve-pack bia đi xăm xăm về hướng cửa. Tôi đoán ngay toan tính của nó nên nhảy ra khỏi counter để chận nó lại.
          - Vậy rồi sao ? Nó làm gì Quý ?
          - Nó vụt chạy nhanh ra phía cửa. Tôi nhào tới đứng chắn ngay cửa. Nó lấy thân người to lớn của nó ép người tôi qua một bên rồi tông cửa chạy. Nhưng nó chẳng lấy được cái gì vì hai twelve-pack bia bị vướng lại ở cửa do tôi cố giựt lại.
             Quang nhìn tôi một thoáng có vẻ tán thưởng, rồi nói :
          - Quý có một mình mà cũng gan thiệt. Rủi gặp tên hung dữ là nó cho Quý mấy đấm rồi xách bia chạy đi luôn. Tên Mễ đó vậy là hiền .
          - Cũng may tên Mễ đó hiền thật !..  Thực ra, hành động của tôi chỉ là phản ứng tự nhiên trong nhất thời theo ý thức bảo vệ công việc làm của mình, chứ không có thời gian suy nghĩ là nên gan, hay nhát để giữ thân. Bây giờ nghe Quang nói tôi cũng thấy hồi hộp cho việc làm này lắm. Công việc ca đêm lại rất mất sức khỏe, chẳng học hành thêm gì được cả. Nhưng cũng phải làm để sống, biết làm sao hơn. Tôi nhờ có Dũng giới thiệu với anh chị Tường, mới có được việc làm này. Lúc được ảnh, lúc được chỉ chở tôi đi làm và về nhà, còn được ăn ở free ở nhà ảnh chỉ  nữa .
             Quang ngạc nhiên nhìn tôi :
           - Được ăn ở free à ? Thế thì sướng rồi. Tôi cũng có quen vợ chồng họ. Nhưng tôi chỉ nói chuyện với bà vợ. Còn ổng, nhìn cái mặt đăm đăm là tôi chẳng có hứng thú chuyện trò .
             Chăm chú lái xe một lát, Quang nói tiếp :
          - Tôi biết tại sao họ tốt với Quý rồi. Người Việt mình bao thầu quản lý các tiệm Utotem hay Stop N Go ở Houston thường làm chung gia đình với nhau. Anh chị Tường quản lý tiệm này 24 tiếng mà không có người thân làm ca đêm, phải nhờ đến người ngoài là Quý. Họ muốn Quý gắn bó công việc với họ và có thể thông cảm với họ chuyện kiếm thêm tiền trong tiệm  .
             Đến lươt tôi ngạc nhiên :
          - Uả, kiếm thêm tiền gì ?
             Quang trả lời :
          - Họ đưa thuốc lá vào tiệm để bán, còn “ overcharge “ với khách nữa, rồi rút tiền ra mỗi ngày.
             Tôi càng ngạc nhiên hơn :
          - Sao Quang biết ?
             Quang cười :
          - Tôi với Dũng và anh Quyền ở chung nhà, cùng làm tiệm Utotem 18 tiếng ở vùng North Houston. Anh Quyền là quản lý,  thường làm như vậy, mỗi tháng chia cho tôi với Dũng một ít tiền. Chỉ có Quý chưa biết chứ người Việt trong ngành này đều biết hết. Quản lý nào cũng làm vậy. Nên chỉ vài năm là có thể mua nhà trả góp. Nhưng, bạn bè thì nói cho biết thôi, Quý đừng có nói cho ai khác biết  .
             Tôi gật đầu  :
          - Dĩ nhiên rồi … Kệ ! Ai làm gì thì làm, tôi cứ giữ phận nhân viên làm việc chăm chỉ là được rồi. Cũng may có anh chị Tường giúp đỡ, nếu không, tôi sẽ còn phải làm cái công việc lau bàn ghế cho tiệm bán bàn ghế ớ vùng South 59, lương chỉ có 3 đồng 25, hàng ngày phải đi làm bằng xe bus, cực lắm ! …
                   
             Quang cho xe ngừng lại trước cửa chợ Hoà Bình. Tôi nói :
          - Hôm nay là ngày nghỉ, sẵn được Quang chở đến phố, vậy mời Quang vào ăn phở với tôi cho vui. Chúng ta làm bạn .
             Quang có vẻ cảm động, nhưng từ chối :
          - Để lúc khác đi Quý. Tôi phải đi gặp nhỏ bạn gái ngay. Có hẹn trước với nó rồi. Cả tháng nay chưa được gặp nó, thấy nhớ quá chừng .
             Sau câu nói là một tràng cười thật sảng khoái, Quang cho tôi cái cảm giác có được một tình bạn thân thiết, đáng tin cậy, dù chỉ mới quen. Tôi lùn, nhỏ con. Còn Quang vóc người tầm thước, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng, giọng nói Bắc kỳ sang sảng và luôn có nụ cười cởi mở. Tôi có đọc chút ít sách tướng số. Người như thế này thì chân thật, quảng đại lắm,  ăn nói bộc tuệch bộc toạc, chẳng để bụng thù hằn ai.  Quang sẽ là người bạn tốt của tôi.
                   
             Sáu tháng sau, nhờ có Quang cho mượn thêm 400 đồng, tôi mua được chiếc xe Ford đời 77, giá 1500 đồng, chạy rất tốt. Lo thủ tục sang tên và mua bảo hiểm cho chiếc xe xong, tôi rủ Quang đi chơi suốt cả ngày. Đi ăn, đi ngồi cà phê. Tối lại đi nghe nhạc. Lần đầu tiên trong đời có được chiếc xe hơi chở bạn đi chơi, tôi thấy vui sướng, hạnh phúc lắm. Trong đêm tối trên con đường vắng lúc đi về, tôi bốc đồng lái xe với vận tốc 90 miles một giờ. Quang ngồi bên cạnh la làng :
          - Vừa vừa thôi ông nội ! Tôi còn ham sống lắm. Còn để mạng mà hưởng người đẹp.
             Tôi cười vang :
          - Sướng quá đi !... Nếu còn ở Việt Nam thì cả đời cũng không dám nghĩ sẽ có ngày được làm chủ một chiếc xe hơi để chạy đi chơi như vầy …
                     
             Giữa năm 1983, anh Tường ngoại tình với Thúy, cô nhân viên làm ca hai trong tiệm, mới 22 tuổi. Chị Tường theo dõi thấy anh Tường đưa Thúy vào một khách sạn. Chị giận dữ, bỏ việc ở tiệm, dẫn các con đi chơi cả ngày, tối về thì gây gỗ, chửi mắng anh Tường liên tu bất tận. Tôi không ngủ được, thường phải thức sớm, ra coi tiệm sớm hơn. Tôi quyết định dọn ra riêng vì không muốn cứ phải nhìn cảnh lục đục của gia đình anh chị. Dũng đã dọn về miền Cali nắng ấm  mấy tháng trước,  nên tôi được anh Quyền cho mướn lại căn phòng Dũng đã ở với giá rất rẻ. Tôi với Quang càng trở nên thân thiết hơn nhờ ở chung nhà. Cùng thưởng thức những bản nhạc hay. Cùng xem ti vi, bàn luận chuyện thời sự hoặc phê bình tình tiết éo le của một chuyện phim. Cùng đi ăn tối rồi ngồi cà phê trong những ngày nghỉ làm. Chúng tôi còn rủ nhau cùng đi học khóa nhiếp ảnh mỗi cuối tuần ở Downtown.
                   
             Chuyện đời không mãi được êm xuôi. Bốn tháng sau, tiệm anh chị Tường không hiểu vì sao bị thâm thủng tiền bạc nên bị công ty lấy lại cho nhóm khác tiếp quản. Anh chi Tường bị đuổi việc, phải lo tìm công việc khác để cùng nuôi bốn đứa con . Nhưng rồi sau đó cũng đưa nhau ra tòa ly dị. Tôi may mắn được anh Túy, người anh kết nghĩa với tôi trước đó mấy tháng, nhận tôi về làm ca hai ở một tiệm Utotem thuộc vùng South West. Tôi rời khỏi nhà Quang vùng East 10 để dọn về một Apartment ở South 59 cho gần chổ làm .
                   
             Cuối tháng 12, 1983, tôi bị đụng xe trong đêm tối trên đường đi làm về. Tôi bất tỉnh suốt một đêm. Ngày hôm sau, Quang đến bệnh viện chở tôi về nhà. Một tuần sau, Quang lại đến chở tôi đi lấy hồ sơ cảnh sát, đi xem lại xác chiếc xe đã nát bét. Tuần sau nữa, tôi đã hồi phục sức khỏe, bắt đầu đi làm lại. Anh Túy và Quang gộp tiền cho tôi mượn, mua một chiếc xe khác giá 1400 đồng để làm chân đi làm .

             Sau tai nạn xe, tôi hay bị  nhức đầu. Những cơn nhức đầu hành hạ tôi cả mười năm sau, khiến tôi rất khó khăn trong việc học thêm Anh văn. Giấc mộng sẽ tiếp tục con đường đại học khi đến Mỹ mà tôi ấp ủ từ ngày lên đường vượt biên đã tan thành mây khói !. Còn Quang, nhờ có sức khoẻ, vừa làm, vừa học chương trình hai năm ở đại học cộng đồng, nên vào giữa năm 1984, đã nhận được công việc kế toán tại một nhà bank ở Downtown, vừa nhàn, vừa có lương cao hơn.
                 
             Sau khi nhận được công việc mới, Quang cũng dọn về Downtown, vô tình cùng khu chung cư anh Túy đang ở. Quang rất mến  anh Túy. Hai người thỉnh thoảng tụ họp ở nhà tôi, nhâm nhi vài lon bia nói chuyên đời xưa, đời nay, rồi thay phiên hát cho nhau nghe trong tinh thần “ hát hay không bằng hay hát “. Trong những lần nhậu bia hơi xỉn xỉn, Quang thường cởi áo ra rồi đấm đấm vào ngực để khoe bộ ngực có chút nở nang. Chàng ta còn gồng cánh tay dưới lại để nhìn thấy được một chút bắp thịt nổi lên ở cánh tay trên, rồi thách tôi với anh Túy thi kéo tay. Anh Túy cười khà khà:  
          - Anh thì như cây tăm. Quý thì như hạt tiêu. Phải thua lực sĩ nhà ta thôi !
             Quang vừa  cười vừa nói với tôi :
           - Con nhỏ Mỹ trắng làm chung nhà bank nó mê tôi lắm, cũng nhờ có bộ ngực và “ con chuột “ lực sĩ này đây. Nó hay rủ tôi đi ăn lunch. Tiếc là tôi đã có nhỏ Lan rồi .
              Anh Túy nói đùa :
           - Thì có sao. Một hàng nội, một hàng ngoại. Sướng quá còn gì .
              Quang nhăn nhó :
           - Nhưng em yêu Lan lắm. Lan nó đẹp và dễ thương vô cùng. Có điều hay giận hờn. Mỗi lần nó giận, em phải mua một món quà nào khá khá nó mới vui trở lại. Em chỉ sợ nó biết được em bắt cá hai tay, nó sẽ bỏ em. Cuộc đời em sẽ đen như mõm chó !...
                   
              Không ngờ lời nói của Quang một năm sau lại thành sự thật. Trong lần gặp nhau tại một quán cà phê, tôi thấy khuôn mặt Quang hốc hác, đôi mắt buồn bã. Tôi lo lắng hỏi ngay :
           - Sao vậy Quang ? Có chuyện gì buồn mà trông xuống tinh thần quá vậy ?
             Quang lắc lắc cái đầu rồi thở dài nhìn tôi, đôi mắt có vẻ như muốn khóc :
           - Lan nó bỏ tôi rồi. Tôi nhiều lần nài nỉ nó trở lại với tôi, nhưng nó nói nó đã dứt khoát rồi, không bao giờ có chuyện quay lại. Cả tháng nay tôi chẳng ăn ngủ gì được. Cuộc đời đen như mõm chó thiệt rồi !
             Tôi cảm thấy xót xa cho Quang :
          - Vậy mà không cho tôi biết sớm. Tôi gọi phone hoài, chỉ nghe người trong nhà nói Quang thường đi vắng cả ngày. Mà sao Lan nó bỏ Quang ?. Bộ Quang ăn vụng với con Mỹ trắng hả ?
             Quang lại lắc lắc cái đầu :
          - Làm gì dám !. Tôi chung tình hết mức với nó. Nó lại đi bỏ tôi ! Hận quá !. Nó cặp với thằng Mỹ trắng, phó giám đốc sở của nó.
             Tôi cảm thấy tưng tức  :
          - Vậy là nó chỉ yêu tiền và địa vị thôi !. Nó không xứng đáng với tình yêu của Quang đâu. Quên nó đi . Quang là dân hào hoa, phong nhã mà , kiếm nhỏ khác dễ dàng .
             Nói xong, tôi kéo Quang ra xe, chở Quang đi nhậu một chầu say xỉn đến tối, giúp chàng “ lực sĩ “ thân thiết của tôi quên bớt đi cái đau thương về cuộc đời đen như mõm chó này !….
                   
             Từ khi bị tình phụ, Quang đâm ra say mê cờ bạc và chơi bi da độ. Đi làm ra là Quang chạy vào tiệm bi da, hoặc lái xe cả 2 tiếng đồng hồ đến casino đánh bài. Nhiều khi thua cháy túi, còn thêm nợ nần tiền bạc với đám du đảng. Ban đầu, vì nể bạn, tôi cũng rán gặp Quang ở những tiệm bi da, chỉ ngồi uống nước và xem Quang đánh bi da độ. Nhiều khi phải ngồi chờ cho đến gần sáng, nhìn thấy Quang thua hết tiền, rồi cả hai đứa chạy về nhà lục cơm nguội ăn ! Tôi không có máu cờ bạc, lại chẳng biết chút xíu gì môn chơi bi da. Không còn hợp sở thích và cách sống nên từ từ chúng tôi ít gặp nhau  .
           
             Đầu năm 1986, tôi được tiền bồi thường tai nạn xe. Có chút vốn trong tay, sẵn máu mê văn nghệ, tôi nhảy ra làm bầu show ca nhạc dạ vũ. Nhiều chương trình thành công lớn, tôi có được chút tên tuổi trong cộng đồng người Việt ở Houston. Tôi thường gửi vé mời Quang, nhưng chẳng bao giờ Quang đến dự. Có lần tình cờ gặp Quang ở Downtown, tôi mừng lắm, ân cần mời Quang đi ăn, nhưng Quang tỏ ra lãnh đạm, từ chối lời mời của tôi. Quang nói vài câu chiếu lệ rồi kiếu từ. Tôi không hiểu tại sao ? ! Đời sống vô thường !... Sau 3 năm làm show thành công, tôi trở lại tay trắng, vì bị đụng show liên tục trong năm 1988. Tôi âm thầm rời khỏi Houston vào đầu năm 1989, xa cô bạn gái xinh đẹp mới 18 tuổi đã có tình cảm thân thương với tôi trong suốt hai năm. Xa luôn cả người bạn tốt, Quang, mà cho tới ngày ra đi, tôi vẫn không hiểu tại sao bổng dưng lại nhạt nhẽo và xa lánh tôi ? !...

                                                          * * * * *

           Đầu năm 1991. Không chịu nổi cái lạnh miền Đông nước Mỹ, tôi quyết định về miền Ca li nắng ấm. Ngoài cái không khí ấm áp sẽ rất thích hợp cho sức khoẻ yếu kém của tôi, cái câu thường truyền từ miệng người Việt :  “ Ca li đi dễ khó về, trai đi có vợ gái về có con ” càng kích thích tôi quyết tâm đi về Ca li. Tôi đã thèm có vợ. Ba mươi bảy tuổi rồi còn gì !
           
              Trước khi đến Ca li, tôi đi Grey house bus về lại Houston, thăm Quang. Cái nỗi băn khoăn không hiểu vì sao Quang lại nhạt nhẽo, xa lạ với tôi thời gian tôi làm bầu show ca nhạc vẫn còn vương vấn trong lòng tôi. Tôi không biết lần này Quang có chịu gặp tôi không ?.  Nhưng thật bất ngờ, giọng Quang rất vui khi nói chuyện với tôi qua điện thoại, lúc tôi đang ở trạm Bus. Chỉ 20 phút sau, Quang đã có mặt với miệng cười thật vui vẻ. Thời gian hai năm xa cách đã gíúp chúng tôi có lại được tình bạn thân thiết như ngày nào. Chúng tôi vào một tiệm phở ở khu chợ Hoà bình để vuốt ve cái bao tử tôi sau một chặng đường dài mệt mõi. Khuôn mặt Quang có vẻ phong trần, rắn rõi hơn trước, nét cười cười luôn hiện lên trên cái miệng rộng.Tôi nói :
        - Trông Quang có vẻ hưng phấn, yêu đời, không còn vẻ sầu khổ như thời nhỏ Lan đi theo tiếng gọi của đô la. Hay là ngựa đã quay về lai chuồng cũ ?
        - Ha ha …Nhỏ đó đã là dĩ vãng xa xưa, không bao giờ còn hiện ra trong giấc mơ của tôi nữa. Tôi bây giờ phải sống vui, sống khỏe, sống hùng. Hiện tôi có một em Đại hàn đẹp lắm. Em có vài cô bạn nữa cũng đẹp. Để tôi giới thiệu cho Quý .
           Tôi cũng cười ha ha  :
        - Thật tình tôi cũng đang thèm vợ lắm. Cô đơn đã bao năm rồi. Nhưng tôi thích “ trâu ta ăn cỏ đồng ta “ hơn .
          Quang lắc lắc cái đầu :
       - Ông bạn vàng ngây thơ vô số tội của tôi, ông chưa biết thưởng thức tiên nữ Đại hàn. Nghệ thuật trên giường của các em tuyệt vô cùng.
          Tôi cười cười rồi bắt qua chuyện khác :
        - Lúc này Quang còn đi đánh bài với bi da độ nữa không ?
          Quang lại lắc lắc cái đầu :
        - Bỏ được bi da độ nhưng không bỏ được đánh bài. Đã thấm sâu vào máu rồi. Cuối tuần nào không đi casino là bức rức, khó chịu lắm.
           Tôi im lặng, cảm thấy có chút buồn buồn về máu mê cờ bạc của bạn mình. Tôi cũng thấy lo lo khi qua câu chuyện Quang kể thì biết cô bạn Đại hàn “ dân chơi “ lắm . Nhưng nhìn kỹ tướng diện của Quang, tôi yên tâm và tin chắc Quang rồi sẽ có được vợ hiền, tương lai Quang sẽ có đời sống khá giả lắm.
               
           Quang đang sống chung với một người bạn trung niên trong một Apartment hai phòng ngủ tại Downtown. Chỉ về một góc phòng khách có cặp tạ, cây đàn guitar,  Quang nói :
        - Quý coi, có đủ cả. Thấy tôi sống vui, sống khoẻ, sống hùng chưa ?
          Tôi thắc mắc :
        - Lực sĩ thì tập tạ là đúng rồi, nhưng chơi đàn thì Quang học lúc nào vậy ?
        - Từ lúc thất tình nhỏ Lan. Tôi buồn quá nên đi học đàn cho khuây khỏa.
          Quang cầm cây đàn guitar lên vừa đàn, vừa ca bài “ Mùa thu cho em “, trông nghệ sĩ lắm . Chơi dứt bản nhạc, Quang nói :
         - Quý tắm rửa, nghỉ ngơi. Tôi chuẩn bị đi làm. Ngày mai thứ bảy, tôi đưa đi chơi du thuyền ở biển Galveston .
           Tôi hỏi :
         - Du thuyền có gì chơi ?
           Quang trả lời :
         - Có ca nhạc, có nhà hàng thức ăn biển, có casino .
           Tôi nghĩ thầm : Lại cũng bài bạc ! Nhưng thôi kệ, mình sắp đi Ca li ở lâu dài, biết có còn dịp khác gặp lại Quang nữa không. Đi với Quang cho vui .
             
            Sau hai ngày đi chơi, thứ bảy ở du thuyền, chủ nhật đi nhậu, có cả cô bạn gái Đại hàn xinh đẹp của Quang, tôi từ giã Quang, đi Ca li bằng tàu hỏa. Anh Hòa, người anh kết nghĩa thân thiết từ hồi còn ở Sài gòn, đã mướn sẵn giùm tôi một căn phòng ở nhà một người Việt tại Quận Cam. Tôi có cái cảm giác môt cuộc sống mới bắt đầu, giống như cảm xúc hồi đặt bước chân đầu tiên lên đất Mỹ. Ở Quận Cam, tôi làm nghề vẽ bảng hiệu, tự mình làm chủ lấy mình, cũng sống được qua ngày.
       
            Quả thật câu “ Ca li đi dễ khó về …“ rất đúng. Tôi đã rất yêu thích khí hậu ấm áp, ôn hòa, và những sinh hoạt náo nhiệt của người Việt tại thủ đô tị nạn này. Riêng chuyện tình duyên, tôi đã mấy lần làm chàng rễ hụt ! Những cuộc tình như có, như không ! . Những cô bạn, Thi, Diệp, Bích, Dung, Khánh, đi qua đời tôi như mây chiều bảng lảng, thoáng cái đã tan biến vào hoàng hôn !.

            Tôi với Quang vẫn giữ liên lạc với nhau qua điện thoại. Lúc Quang gọi, lúc tôi gọi. Tôi kể lại cho Quang biết thỉnh thoảng tôi giúp đỡ vài thanh niên ở Quận Cam lâm cảnh Homeless, như chở họ đi sở xã hội để xin Food stamps, tặng mền, quần áo, cho tiền, hỏi ra mới biết toàn là dân nghiện cờ bạc hoặc chơi ma túy mà ra nông nỗi. Tôi muốn cảnh tỉnh khéo máu mê cờ bạc của bạn mình.  Những buồn vui về tình yêu đôi lứa cũng là đề tài chúng tôi thường chia sẽ với nhau. Quang dặn tôi khi nào thất tình quá không sống nổi ở Quận Cam thì về lại Houston với Quang. Cuối năm 1995, Quang gọi điện thoại báo cho tôi biết một tin thật vui : Quang có vợ. Môt cô vơ Việt Nam hiền thục, như tôi đã thầm đoán về hậu vận của Quang. Tôi mừng cho Quang đã được yên ấm .
                 
            Người bạn gái tôi yêu tha thiết và quyết lấy làm vợ là Huyền, cô tiếp viên cà phê xinh đẹp, 23 tuối. Qua tìm hiểu trong suốt năm 1995, tôi biết được Huyền là  cô gái lương thiện, có lòng nhân hậu. Huyền thương tôi thật lòng. Nhưng rồi cái số lận đận tình duyên cứ bám lấy tôi. Tôi bị gia đình Huyền cản trở mối tình chân thật của hai chúng tôi. Ôm nỗi đau tôi rời khỏi Quận Cam vào giữa tháng 6,1996, về lại Houton .  
                 
            Quang lại ra trạm bus Grey house chở tôi về nhà ở khu West 10.  Quang cho biết, Kim, vợ Quang, đã đi làm nail chung với cô em gái ở miền Trung Bắc nưóc Mỹ 4 tháng rồi. Quang được tự do như thời độc thân, nên  mỗi cuối tuần vẫn đi casino. Quang tiết lộ một chuyện tôi không thể nào ngờ :
          - Từ khi bà xã đi làm xa, tôi đã cho vào sòng bài hết tiền lương mỗi tháng, còn nợ thêm thằng Sơn 40 ngàn. Nó nhờ tiền bồi thường tai nạn trượt té siêu thị được 200 ngàn nên cho tôi mượn để bả về lại đây thì mở tiệm nail, tôi nướng luôn.
          - Trời đất ! Hồi còn độc thân Quang cũng mê bài bạc nhưng đâu có chơi bạo vậy ? !. Rồi bả biết chưa ?
          - Chưa. Tôi không biết có nên nói cho bả biết không ?. Thằng Sơn nó hăm sẽ mét bả. Tôi năn nỉ nó quá chừng. Chỉ vì tôi tính kiếm thêm một số tiền khá khá để bả mở tiệm. Nhưng càng đánh càng thua. Thiệt xui !... Chắc phải tự thú với bả thôi !.  Bả yêu tôi lắm, chìu tôi vô cùng !.  Rồi cũng êm … Thời gian này làm nail ở miền Trung Bắc khá lắm. Dân Mỹ trắng cho tiền típ rất hậu. Lương tháng bả  khoảng 3 ngàn rưởi. Có tháng được 4 ngàn .
             Quang lấy cho tôi đọc vài lá thư tình của Kim gửi cho Quang. Qua đó, tôi biết được tình cảm một thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu, thật nồng nàn, thiết tha, cháy bỏng, với những đêm nhớ, ngày mong, và nhiều lúc lệ rơi ướt gối vì lo sợ người tình hào hoa sẽ phụ bạc ....
             Tôi đưa lại mấy lá thư cho Quang, rồi nói :
          - Hạnh phúc khó tìm được. Có được rồi thì giữ cho chặt Quang ơi. Thật tình, tôi thèm lắm cái hạnh phúc như Quang đang có, mà biết tìm đâu ra, đi đâu có ?!.
             Quang nhanh nhảu :
          - Yên trí đi. Nhỏ em của bả đẹp lắm. Cũng đang tìm một đấng phu quân để nâng khăn sửa túi.
             Tôi cười sằng sặc :
          - Sửa túi tiền thì có. “ No money no honey “!. Hơn nữa, gái đẹp thì chắc không tới phiên tôi. Thôi, cho tôi xin hai chữ bình yên ! …
               
             Một tuần nằm nhà luyện phim chưởng. Thêm một tuần đọc báo kiếm việc làm. Đầu tuần lễ thứ ba ở nhà Quang, tôi mới nhận đuợc việc trong một tiệm bảng hiệu ở khu South West. Quang chịu khó thức dậy sớm chở tôi đi làm, rồi về nhà ngủ tiếp, đến trưa mới đi làm nhà bank. Buổi chiều, tôi đón xe bus về nhà .
            Chiều thứ bảy, Sơn đến rủ Quang đi tàu casino ở bờ biển Baton Rouge, thuộc tiểu bang Louisiana, cách Houston 2 tiếng lái xe. Quang nài tôi đi luôn cho vui. Nể quá, tôi đành miễn cuỡng đi theo. Đến casino, tôi chẳng biết làm gì. Đi vòng vòng hoài cũng chán, tôi lại đứng chầu rìa nhìn Quang chơi bài. Đến gần khuya, Quang thua sạch tuần lương 700 đồng. Chàng ta lắc lắc cái đầu nhìn tôi rồi cười gượng :
          - Lại xui nữa ! Quý có bao nhiêu, cho tôi mượn đi. Tôi gỡ lại .
            Tôi đưa hết cho Quang 200 đồng, lương tuần lễ đầu làm việc vừa lãnh hôm qua. Quang lại nướng hết 200 này thật nhanh chóng. Bên bàn khác, Sơn cũng sạch túi, chỉ được sòng bài an ủi bố thí cái phiếu ăn đồ biển cho 3 người. Tôi thấy ngán cái máu mê cờ bạc của Quang quá, tự nhủ chẳng bao giờ đi theo Quang đến casino nữa .

            Vài hôm sau ngày chúng tôi đi casino, Kim về thăm Quang. Kim, gốc người Hà nội, trông dễ nhìn, khả ái, nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng. Kim xưng em với tôi, cư xử rất tự nhiên, thân tình và lịch sự. Vài ngày sau, biết được chuyện Quang thua bài đậm, khóc lóc một hồi, Kim quyết định ở lại nhà luôn, không đi làm xa nữa. Vốn tay nghề khéo, Kim có ngay việc làm tại một tiệm nail gần nhà. Phần tôi, sau hơn một tuần thử việc, ông chủ phê bình là tay nghề còn kém, lại không biết làm chữ điện, nên cho tôi nghỉ việc. Trong hoàn cảnh vợ chồng Quang có những sinh hoạt riêng tư, lo giải quyết khó khăn nợ nần, tôi lại thất nghiệp nên cảm thấy ái ngại và quyết định ra đi. Vợ chồng Quang nhiều lần khuyên can tôi ở lại. Tôi biết họ rất thật tình. Nhưng thấy không thể ăn bám bạn bè hoài được, nên tôi vẫn giữ quyết định của mình .

             Quang trả lại tôi 200 đồng đã mượn ở sòng bài, còn tặng thêm tiền vé xe bus 150 đồng . Quang nói :
          - Tôi buồn quá ! Bà xã tôi cũng quí ông lắm. Ông thiệt là phụ lòng tụi tôi. Ở San Francisco, ông không có ai thân thích, tôi cũng thấy lo. Nếu có chuyện gì thì phone cho tôi ngay.
            Tôi xiết chặt tay Quang rồi bước lên xe. Chiếc xe bus đã rời khỏi bến rồi mà tôi vẫn còn thấy Quang đứng tần ngần nhìn theo ….

             Giữa năm 2003, chán đời sống cô độc ở San Francisco, tôi lại về Quận Cam,  nhận ngay công việc vẽ quảng cáo cho một tiệm bảng hiệu ở Westminster city. Tôi ghi danh học lớp Computer, dự định biết computer khá rồi tôi sẽ học chuyên về Graphic design để tiến thân. Một hôm, chị Thanh, chủ tiệm , hỏi tôi có quen ai tên Quang không ? Tôi nói đó là bạn rất thân của tôi, đã không liên lạc nhiều năm rồi. Chị cho biết nghe được lời nhắn tin của Quang trên các đài phát thanh, cho số điện thoại, nhắn  Quý liên lạc gấp. Tôi mừng quá, cảm ơn chị Thanh, rồi gọi phone cho Quang ngay. Tiếng Quang hét lớn trong phone :
           - Bạn hiền ! Ông lặn đâu mất biệt 6 năm nay ?.  Tôi tìm ông khắp nơi, nhắn tin tùm lum trên các đài phát thanh. Tôi còn đăng trên nhiều báo nữa .
             Tôi vui quá, cũng hét lên :
          - Mừng quá ! Mừng quá ! . Cũng nhờ mấy cái nhắn tin đó mà tôi mới biết tin Quang đây. Lúc này, Quang với Kim sao rồi ?
          - Vẫn vui. Hạnh phúc lắm !. Mấy năm nay tôi cũng nhào vô nghề nail . Tụi tôi bây giờ ở Ohio, có tiệm nail làm ăn khá lắm. Tôi đang “ pay-off “ căn nhà hai tầng đã mua mấy năm trước. Còn Quý sao rồi ?
          - Tôi chưa khá nỗi, vẫn lây lất qua ngày .
          - Quý về với tôi đi. Làm nail bây giờ mau làm giàu lắm. Gặp nhau sẽ bàn tính rõ hơn. Bảo đảm ông sẽ khá hơn nhiều. Tôi đi mua vé máy bay cho ông ngay .

             Tôi lại khăn gói lên đường đi Ohio. Vừa ra khỏi phi trường, tôi đã thấy chiếc xe Quang chạy xẹt tới đậu ngay trước mặt. Quang vẫn với khuôn mặt thật vui vẻ và nụ cười tươi chạy nhanh đến ôm chặt tôi. Tôi cảm động quá, chẳng biết nói gì. Quang chở tôi chạy thẳng về tiệm. Kim rất vui khi gặp lại tôi. Kim  vừa làm tay cho khách, vừa nói :
           - Biết ông xã liên lạc được với anh, em mừng quá, thúc ổng mời anh về đây ngay. Sống với tụi em ở đây đi. Rồi anh sẽ khá hơn .
              Tôi lại thấy xúc động, nói :
           - Tôi về thăm Quang với Kim vài ngày cho vui. Biết được bạn bè làm ăn phát đạt là tôi mừng lắm. Còn có ở lại hay không thì tôi chưa định gì được .
              Quang  nói xen vào :
           - Còn định gì nữa. Ở lại đây đi. Tôi lo hết. Ông ngồi chơi đi, có nhiều khách chờ, tôi phải làm việc ngay. Tối nay đi ăn rồi nói chuyện nhiều .

             Tiệm nail của Quang làm ăn khá thật. Ngoài vợ chồng Quang trực tiếp làm còn có 6 người thợ trẻ đều đang bận rộn với khách. Nhiều người khách đang ngồi chờ, toàn là Mỹ trắng. Tôi đi dạo vòng vòng khu shopping, đến 8 giờ tối trở lại, tiệm vẫn còn vài người khách. Quang dẫn hai bé trai đến trước mặt tôi :
           - Hai cục cưng của tôi đây. Mới chạy về nhà chở nó ra để chút đi ăn luôn. Đứa 5 tuổi, đứa 4 tuổi. Nghịch ngợm, phá phách lắm … Hai con chào bác Quý đi .
             Hai đứa bé vòng tay lại rất lễ phép :
          - Con chào bác …
          - Chào Bác ạ .
            Tôi xoa đầu hai đứa bé, rồi nói với Quang :
          - Có được hai quí tử dễ thương như thế này, chắc Quang đã tu từ nhiều kiếp trước. Tôi chỉ mơ có được một đứa thôi cũng vui lắm rồi, mà chẳng biết đến lúc nào ?!…
             Quang cười khà khà rồi nói :
           - Dễ thôi mà. Ở lại đây, tôi sẽ làm mai cho mấy cô thợ trong tiệm. Ông thấy rồi đó, cô nào cũng xinh, siêng năng làm ăn, và chưa có cô nào là hoa có chủ. Mặc sức ông lựa chọn … Bây giờ ông đi với Kim và hai nhóc tì ra nhà hàng trước, tôi chờ đóng cửa tiệm xong là ra ngay …
         
             Nhà Quang tọa lạc trong một khu trung lưu Mỹ, thanh vắng, yên tịnh. Nhà nào cũng hai tầng với bãi cỏ xanh mướt trước nhà và vài cây cao mát mẻ ở hông nhà. Quang khoe với tôi :
          - Hồi mới đến Ohio, vợ chồng tôi mở 3 tiệm nail. Tôi một tiệm, bả một tiệm, còn một tiệm để đứa cháu trông coi giùm. Tiền vô nhanh như ngựa chạy. Tôi đi xem nhà, thấy khu nhà này đang xây,  nhìn đẹp quá, tôi lấy ngay một cái, 600 ngàn. Trong vài năm tôi đã trả gần xong. Chỉ còn 50 ngàn nữa thôi. Tháng tới tôi trả dứt luôn, khỏe re !...
             Quang dẫn tôi đi vòng vòng xem căn nhà, vừa đi vừa tâm sự :
          - Vợ chồng tôi chèo chống một lúc 3 tiệm cũng mệt lắm. Thấy đủ ăn rồi, tôi sang bớt 2 tiệm, còn giữ lại tiệm này là đông khách nhất. Bà xã tôi thì không sao, nhưng tôi là đàn ông mà tối ngày phải hầu hạ tay chân đàn bà, cũng thấy cực nhọc lắm. Tôi định rán nửa năm nữa là sang luôn tiệm này. Vợ chồng tôi sẽ mở một tiệm rượu lớn.
             Quang và tôi ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà, Quang nói tiếp :
          - Tụi mình là bạn thân lâu năm, thấy ông lận đận nên tôi thương ông lắm. Vợ tôi cũng rất quí ông. Ông sẽ phụ giúp tụi tôi làm tiệm rượu, làm ăn lâu dài với nhau. Công việc buôn bán tiệm rượu thì tôi với ông đã có nhiều kinh nghiệm nhờ mấy năm làm tiệm tạp hóa Utotem hồi mới qua Mỹ. Cái ăn, cái ở thì đã có sẵn, ông không tốn gì cả. Chỉ vài năm làm việc là ông cũng có vốn liếng để tạo một sự nghiệp nào đó theo ý thích .
             Tôi thắc mắc :
          - Uả, rồi trong nửa năm chờ có tiệm rượu thì tôi làm gì ? Hay là tôi về lại Quận Cam, khi nào Quang mở tiệm rượu tôi sẽ trở lại.
             Quang trả lời ngay như đã tính sẵn từ trước :
          - Ông cứ ở lại đây, không đi đâu nữa hết. Ông trông coi hai đứa nhỏ giùm tôi. Tôi sẽ mua cho ông chiếc xe. Hàng ngày ông đưa đón hai đứa nó đi học. Về nhà thì cho tụi nó ăn uống rồi chơi với tụi nó, dạy tụi nó học tiếng Việt. Mỗi tháng tôi gửi ông 1200. Ông thấy được không ? .
             Tôi im lặng một lúc rồi trả lời :
          - Để tôi suy nghĩ đã. Mai tôi cho Quang biết. Bây giờ đôi mắt tôi nó đòi một chổ nằm ngay.
          - Ờ, thôi vào nhà. Ngủ một giấc cho khỏe ngày mai nói chuyện tiếp .
             
            Tôi ở chơi nhà Quang thêm một ngày nữa rồi quyết định phải từ chối cái tương lai về một sự nghiệp tốt đẹp mà Quang vẽ ra cho tôi. Cả Quang và Kim đều tỏ ra thất vọng. Quang lại phải mua vé máy bay cho tôi. Trong lúc chở tôi ra phi trường, khuôn mặt Quang đăm đăm không nói một tiếng nào. Ngừng lại trước cửa phi trường, Quang  phụ tôi đem hành lý ra khỏi xe, bắt tay tôi lấy lệ rồi nhanh chóng trở vào xe, phóng xe chạy như bay.

            Trên chuyến bay đêm trở về lại Quận Cam, tôi cảm thấy ngậm ngùi cho một tình bạn, vừa vui gặp lại chưa được bao lâu đã phải chia tay trong buồn bã. Thấy Quang thành công, có được cơ ngơi nhà cao cửa rộng và hạnh phúc với vợ con thì tôi mừng lắm. Nhưng không vì vậy mà tôi có thể trở thành “ người làm ” cho bạn mình !..
            Tôi nhìn ra ô cửa kính của máy bay, chỉ thấy một bầu trời tối đen trước mắt. Tối đen như cuộc đời nhiều lận đận của tôi !. Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn nghĩ Quang là người bạn tốt nhất trong tất cả bạn bè thân thiết của tôi .  


Huyên Chương Quý

Về Đầu Trang
Trình bày bài viết theo thời gian:   
Gửi bài mới   Trả lời chủ đề này    TRUNG HỌC DUY TÂN - PHAN RANG -> Truyện Ngắn, Bút Ký, Tạp Ghi... Thời gian được tính theo giờ GMT - 4 giờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 
Chuyển đến 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn

    
Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group
Diễn Đàn Trung Học Duy Tân